*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có lý, gia tộc Linh Hồ chúng ta không thuộc chín môn tám tông, không thuộc Liên Minh Võ Đạo, không nhất thiết phải nghe theo lời bọn họ, tự làm tốt việc mình là được rồi!”
Mấy vị trưởng lão liên tục lên tiếng ủng hộ nhị trưởng lão Linh Hồ Thừa Quân, tuy ủng hộ Thừa Quân không nhiều như Tư Không nhưng cũng không hề ít.
Ánh mắt Linh Hồ Tư Không sắc lạnh, cười châm chọc nói: “Ý của nhị trưởng lão là gia tộc Linh Hồ ta sợ Độc Cô Lão Ma đã mất tích cả chục năm nay sao?”
“Độc Cô Lão Ma đó mất tích đã được ba mươi năm, ai cũng không biết tình hình ông ta, nhưng tôi dám khẳng định chắc chắn là không tốt chút nào”.
“Người kế thừa của mình bị công khai rầm rộ săn giết mà ông ta cũng không xuất hiện bảo vệ chút nào. Rất có thể là lúc ông ta sắp chết, để di sản của mình không bị thất truyền ông ta mới giao toàn bộ tuyệt kỹ một đời của mình cho Diệp Phàm”.
“Hừ, lời này thì không thể nói bừa. Ba mươi năm trước Độc Cô Lão Ma đã là Nhất đại tông sư, bây giờ tình hình như thế nào ai cũng không biết được!”
Bên dưới tranh luận ồn ào, ông cụ Linh Hồ ngồi trên chủ toạ sắc mặt lại không có biểu cảm gì.
Ngoại trừ ông cụ thì không ai biết, ở khu đất cấm sau núi có một ông lão, chính là Đao Ma Độc Cô Thiên Đao.
Thân phận của Độc Cô Thiên Đao chỉ có mình ông cụ Linh Hồ biết, người khác chỉ biết ở đó có một người rất kinh sợ, nhưng không biết đó là ai.
Không phải không có người nhà Linh Hồ đến tìm hiểu, người không may mắn thì đã chết ở đó.
Người may mắn như Linh Hồ Tư Không, Linh Hồ Thừa Quân đều đã đi qua, nhưng cũng không ngoại lệ, cả hai đều bị thương nặng chạy trốn ra ngoài, thậm chí còn không nhìn rõ được mặt mũi đối phương ra sao.
Cứ dần dà lâu ngày, khu đất cấm sau núi có một người đáng sợ, người gia tộc Linh Hồ đều biết đến nhưng không ai dám đến tim kiếm.
“Được rồi, chúng ta lấy một giải pháp điều hoà đi!”
Ông cụ Linh Hồ duỗi tay ra, một luồng khí mạnh từ trên người thổi ra, mọi người đang tranh cãi lập tức ngừng lại.
Mọi người đều nhìn lên ông cụ Linh Hồ, nhìn xem ông nói cách gì có thể thỏa hiệp được.
“Gia tộc Linh Hồ ta không thuộc Liên Minh Võ Đạo, không nhất thiết phải làm chuyện nịnh bợ như vậy!”. Nói xong, ông cụ Linh Hồ liếc nhìn Linh Hồ Tư Không, có vẻ có chút bất mãn.
Linh Hồ Tư Không khẽ giật mình trong lòng, sau đó ông cụ Linh Hồ lại liếc nhìn Linh Hồ Thừa Quân:
“Uyển Nhi là cô cả gia tộc Linh Hồ ta, ở cùng với tên Diệp Phàm kia đúng là không ổn, có thể phái người đưa Uyển Nhi trở về. Còn dùng biện pháp gì, có bị cản trở hay không thì tự mình nghĩ cách giải quyết”.
Hồ ly già!