Trước đó, Âu Dương Ngọc Quân, Long Linh chỉ nói là Hàn Tuyết bị Phổ Đà cho là người chuyển kiếp của Khổng Tước Minh Vương.
Cũng có một phần liên quan đến thuyết pháp về Phật sống chuyển kiếp của Tây Tạng, nhưng cũng không có nói Hàn Tuyết là mệnh Chu Tước.
“Hai người không biết sao?”, Thấy hai người bọn họ kinh ngạc, Long Linh hỏi lại.
Diệp Phàm lắc đầu: “Cái này thì thật sự không biết…”
Linh Hồ Uyển Nhi đứng một bên cũng rất kinh ngạc, mệnh cô ta thuộc Tham Lang, mệnh Diệp Phàm thuộc Phá Quân, bây giờ mệnh Hàn Tuyết lại thuộc Chu Tước, có phóng đại quá không vậy?
Mà càng bất ngờ hơn là hai người bọn họ đều dây dưa với Diệp Phàm.
Trong lòng Diệp Phàm cũng suy nghĩ như vậy, dường như anh cảm nhận được có một bàn tay to lớn ẩn nấp trong tối đang thúc đẩy mọi chuyện.
“Chẳng lẽ năm đó mình đến thành phố Cảng, ở rể nhà họ Hàn đều là bị cố ý sắp xếp sao?”
“Hay là đến cả khi mình gặp được Tiểu Tuyết lúc nhỏ cũng đều được sắp xếp trước?”
Đột nhiên lúc này Diệp Phàm cảm thấy lạnh cả người, anh cảm giác bản thân mình như một con rối bị người ta điều khiến mọi thứ.
Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi liên tục, ba người bọn họ cũng phát hiện ra điều kỳ lạ.
Hàn Tuyết lại càng hoảng hốt trong lòng, cho rằng Diệp Phàm không muốn cho mình học võ công.
Cô vội nói: “Diệp Phàm, vậy em không học nữa. Em cứ chăm sóc tốt nhà cửa, quan tâm Công Nghệ Tuyết Phàm cho tốt là được rồi”.
Giọng nói Hàn Tuyết đầy lo lắng, khiến suy nghĩ của Diệp Phàm trở lại.
“Không không không, anh đang nghĩ đến chuyện khác. Em có thể học võ nhưng mà phải nhanh chóng, càng sớm càng tốt!”
Sắc mặt Diệp Phàm nghiêm trọng, trong lòng gấp gáp. Tương lai của anh có thể sẽ vô cùng bấp bênh sóng gió, nếu Hàn Tuyết có thể có võ công tự bảo vệ được bản thân là tốt nhất.
Mà bản thân anh lúc này đã kinh sợ đến mức chảy cả mồ hôi lạnh, nếu như anh thực sự bị người ta khống chế tất cả, thì người đó là ai?
Rốt cuộc là vì mục đích gì?
Anh có hơi sợ hãi lo lắng, nhưng đồng thời cơn giận dữ cũng bùng lên trong lòng.
Cơn giận này so với lúc Liên Minh Võ Đạo ra lệnh săn giết anh thì còn tức giận hơn nhiều.
Anh không hề mong muốn làm một con rối bị người khác điều khiển theo ý đối phương.
Diệp Phàm không bao giờ tin vào mấy chuyện vận mệnh vớ vẩn, nhưng nếu bàn tay tội ác ẩn sau đó có thực lực đủ mạnh, mạnh đến mức có thể tự ý thay đổi nguyên tắc, thúc đẩy mọi thứ.
Thì dù không phải là mệnh của mình thì anh cũng biến thành mệnh của mình!
“Diệp Phàm, tôi có thể tìm sư phụ từ Ám Long Hoa Hạ cho Hàn Tuyết, người này chắc chắn vô cùng mạnh!”, Long Linh đứng bên cạnh nói.
“Không!”
Diệp Phàm thẳng thừng lên tiếng từ chối không chút do dự.
Long Linh thiếu chút nữa tức nghẹn, lập tức nhìn Diệp Phàm chằm chằm, sắc mặt cô ta không tốt lắm: “Ý anh là sao?”