*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng tiếng súng lại vang lên lần nữa, Phổ Đà lại lần nữa di chuyển, song viên đạn đã găm vào chân ông ta.
Ở phía đằng xa trên một cái cành cây lớn, Zado cầm một khẩu súng trường trong tay, nhắm thẳng về phía bọn họ.
Nhóm Diệp Phàm lấy được cây súng này trong trận chiến ở hang động mấy ngày trước.
Vốn dĩ Diệp Phàm cũng không định dùng tới những thứ này, chỉ mang ra phòng trường hợp Phổ Đà chó cùng đường dứt dậu.
Anh thà đánh một trận, cho dù có bị thương, nhưng chỉ cần có thể đưa Hàn Tuyết bình an ra ngoài, song bây giờ xem ra suy nghĩ này của anh không mấy thực tế.
Sau mấy phát súng của Zado, các lạt ma đang chiến đấu đột nhiên trở nên hỗn loạn, viên đạn đó giống như loài rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, không biết tiếp theo ai sẽ là người bị cắn trúng.
Lạt ma Thích Diệp tức giận hô lên, một côn đánh bật Linh Hồ Uyển Nhi ra, rồi nhanh chóng chạy về phía Zado đang đứng, ông ta buộc phải gi ết chết Zado.
“Hừ, làm thế là xem thường tôi hả?”
Zado lạnh lùng cười, bây giờ Phật trong lòng cậu ta đã không còn quan trọng, Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh đã cứu mạng cậu ta, còn những hoà thượng này lại đang vây giết bọn họ, cho nên Zado không chút do dự mà tấn công.
Từ năm lên năm tuổi, Zado đã bắt đầu theo bố lên rừng ra thảo nguyên săn bắn, không cần nghĩ cũng biết điều này khó khăn cực khổ đến thế nào, mà khi đó cậu ta chỉ mới có năm tuổi.
“Phằng phằng phằng...”
Những viên đạn bắn phát một được bắ n ra liên tiếp, tốc độ của lạt ma Thích Diệp cực nhanh chẳng khác nào loài khỉ.
Thế nhưng...
Phằng!
Bắp đùi trái của lạt ma Thích Diệp xuất hiện một đốm màu đỏ tươi, song ông ta cũng không màng tới cơn đau mà giữ nguyên tốc độ chạy tới.
Zado bắn súng thành thần, cho nên ông ta không tài nào tới gần cậu ta được.
“Rút lui, tất cả mọi người quay vào trong chùa...”, Phổ Đà hét lớn. Dưới họng súng của Zado, cùng với địa hình trống trải trước cổng chùa, khiến bọn họ không có chỗ nào để trốn.
Chỉ có chạy vào trong chùa mới có thể tránh được loạt đạn tấn công đáng sợ này.
Song, Diệp Phàm nào có thể để bọn họ dễ dàng tháo chạy được như thế chứ, nếu không chặn được Phổ Đà hay Thích Diệp, thì chẳng nhẽ lại không thể chặn được những lạt ma khác?
Nhóm Diệp Phàm mở rộng vòng vây, khi Phổ Đã đã rút vào bên trong chùa, anh cùng mọi người chặn đứng bảy lạt ma lại.
Trận hỗn chiến vừa rồi trong nháy mắt đã biến thành trận chiến giằng co giữa đôi bên.
“Phì...”
Diệp Phàm nôn ra một ngụm máu, khẽ xoa ngực mình, vừa rồi anh bị ba người vây đánh, cho nên rất ấm ức.
“Ma đầu, thả bọn họ ra, đừng tạo thêm nghiệp sát sinh nữa!”, từ trong cổng chùa Phổ Đà tức giận quát lớn.