*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ trong một đêm mà Diệp Phàm đã học được võ học quý giá của Phật môn sao, rốt cuộc là tài năng võ học thiên bẩm của anh phải mạnh như nào chứ?
Diệp Phàm nghe xong chỉ lắc đầu cười.
“Sao mà có thể, đây là Kim Cương Đại Thủ Ấn đấy, thời gian một đêm còn không đủ để lĩnh ngộ một phần mười!”
“Tôi mới chỉ học được chiêu thức khởi đầu của Kim Cương Ấn thôi, phần sau xem chừng càng khó mà tiếp thu hơn, phải tốn thời gian nghiên cứu mới được”.
Hít!
Âu Dương Ngọc Quân hít một ngụm khí lạnh, chiêu thức khởi đầu mà đã lợi hại như vậy rồi, nếu luyện thành công Kim Cương Đại Thủ Ấn thì sẽ mạnh đến nhường nào?
“Phù, vậy thì tốt, nếu không cũng bi3n thái quá đi, làm anh em với anh, em cũng áp lực lắm”, Âu Dương Ngọc Quân lau mồ hôi hột cười nói.
“Sợ gì chứ, sau này đường xuống hoàng tuyền có tôi bọc hậu cho cậu”, Diệp Phàm vỗ vỗ vai cậu, đi vào trong phòng.
Âu Dương Ngọc Quân nắm chặt tay, có người anh em như thế, còn gì đáng ao ước hơn!
Diệp Phàm đeo Bá Binh Hoàng Tuyền trên lưng, từ trong phòng đi ra, hai cô gái cũng đã thu dọn xong xuôi.
“Đi thôi, đi đón Tiểu Tuyết nào!”
Lần này không có chí khí hào hùng, chỉ có sát khí nồng đậm.
Tại chùa Đạt Mẫu, trong điện Vạn Phật, Hàn Tuyết ngồi trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền, thần thái trang nghiêm.
Ngồi trước mặt cô là vị hòa thượng lông mày trắng dài, đang lẩm bẩm tụng kinh.
Tiếng niệm kinh như có ma lực khiến Hàn Tuyết vô cùng an tĩnh, thậm chí nếu mặt cô không có vẻ nghiêm nghị, nhìn còn tưởng rằng cô đang ngủ.
Mà lúc này, trong đầu Hàn Tuyết lại mơ mơ màng màng, như thể bị đặt vào hư vô, có một sức mạnh không thể giải thích được đang gặm nhấm ý thức của cô.
Khiến cô có cảm giác muốn quỳ gối, quy y cửa Phật.
Nếu như có bậc thầy yoga hàng đầu của Ấn Độ ở đây thì nhất định sẽ giật mình, vì đây là thuật thôi miên cực hiếm gặp.
Hàn Tuyết đang bị thôi miên, tinh thần của cô đang trong trạng thái bất thường, không ai biết được trong ba ngày này cô chỉ uống một ít nước, mấy người Đức Tán đến miếng bánh cũng không cho Hàn Tuyết.
Mục đích là để cơ thể cô suy yếu, như vậy dùng thuật thôi miên mới đạt được hiệu quả tối đa!
“A Di Đà Phật, các thí chủ tay đều cầm đao kiếm, Phật môn thanh tịnh không chấp nhận được, xin hãy bỏ vũ khí xuống!”
Nhóm Diệp Phàm đến trước cửa chùa, có hai lạt ma đứng ngoài cản họ lại.