*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Zado đột nhiên kho khan lên, nước bị sặc trong phổi được cậu ta nôn ra, cơ thể bắt đầu run lên, điều này cho thấy máu đã bắt đầu lưu thông.
"Chết tiệt, thằng nhóc nhà cậu, làm tôi sợ muốn chết…”, Âu Dương Ngọc Quân đấm nhẹ lên ngực cậu ta, vừa rồi Âu Dương Ngọc Quân thật sự là sợ muốn chết!
"Anh Âu Dương, chị Long Linh, cám ơn hai người đã cứu em…”, Zado đứng dậy, không quan tâm đ ến cái giá lạnh, cậu ta quỳ xuống trước hai ngươi Âu Dương Ngọc Quân, có điều lại được Âu Dương Ngọc Quân kéo lên.
"Mau mặc quần áo vào đi, muốn làm cái quái gì thế, nhanh lên...", Âu Dương Ngọc Quân nhét quần áo vào trong lòng Zado.
Zado lạnh run cầm cập, cười hihi nhanh chóng mặc quần áo vào.
"Hắt xì...", một luồng gió thổi qua, Âu Dương Ngọc Quân rùng mình một cái, nhanh chóng mặc quần áo của mình vào.
“Anh Âu Dương, những món đồ đó mất rồi, chúng ta phải làm sao đây?”, Zado chỉ vào chiếc ba lô của mình trong hồ nước.
Trong ba lô của Zado hầu hết đều là thức ăn của bọn họ, đa số là thịt nguội, ba lô mất là một mối nguy rất lớn đối với bọn họ.
"Còn có thể làm gì nữa, vứt đi không cần…”, Âu Dương Ngọc Quân bực bội, nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng cậu ta cũng đau lòng vô cùng.
Ngay sau đó, Âu Dương Ngọc Quân trầm giọng nói: "Tiếp theo, khi đi đường chúng ta nhất định phải cẩn thận, gặp phải khu đất trống trải thì phải cẩn thận dưới chân, tốt nhất phải gạt tuyết đọng xem thử trước…”
"Đều do đám hòa thượng đáng chết kia, bỏ chúng ta ở chỗ này, nếu chết ở đây, đến một người ở bên ngoài cũng sẽ không biết…”, Long Linh bực tức lại bắt đầu mở miệng mắng chửi, vô cùng căm hận đối với bốn lạt ma kia và Tán Đức Thượng Sư.
"Đi thôi, trời vô cùng âm u, gió lớn lại nổi lên rồi! Ở đây quá trống trải, chúng ta phải nhanh chóng tìm một nơi để tránh gió, tốt nhất là tìm được một hang động!"
So với Long Linh hung dữ mắng chửi, Âu Dương Ngọc Quân bình tĩnh hơn, hiện tại việc quan trọng nhất chính là tìm một chỗ trú vào ban đêm.
Bằng không, nếu buổi tối có trận bão tuyết thì đối với bọn họ, "hàng tấn" rắc rối sẽ kéo tới.
Nhưng mà bọn họ không hề biết, ở bên kia một ngọn núi cách đây vài dặm, có một nhóm người cũng đến đây, những người này được trang bị hoàn mỹ, có người Hoa Hạ, cũng có người nước ngoài.
Đoàn người này nói nhiều ngôn ngữ khác nhau, đang tiến vào trong núi tuyết này, hình như một đội săn kho báu.
....
Bên kia, Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi dừng xe, Diệp Hạo hơi nhíu mày, trước mặt bọn họ không xa cũng có một chiếc xe địa hình.
Trên xe địa hình tích tụ một lớp tuyết dày, nhưng biển số xe vẫn hiện rõ, không phải xe bản địa.
Anh rất tò mò, một nơi hẻo lánh như thế này cũng có người đến?
“Thí chủ, chúng tôi chỉ có thể chỉ dẫn đến đây, con đường phía trước cần các vị tự mình tìm lấy!”, ở trong xe, vị lạt ma ngồi ở ghế phó lái nói với đám người Diệp Hạo.
“Đại sư, trong núi tuyết này mà còn có người dân sinh sống sao?”, Diệp Hạo hoài nghi hỏi.