*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi vào trong, hai người liền thấy một ông cụ đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bánh xe cầu nguyện trong tay ông ta vẫn đang chuyển động.
“Đại sư Nhân Khâm...”, vừa đi vào, Linh Hồ Uyển Nhi liền cung kính chào, đây chính là bạn cũ của ông nội cô, cho nên cô ta buộc phải cung kính hành lễ.
“Ngồi đi, đã tới đây rồi, không cần phải khách sáo”.
Đại sư Nhân Khâm cười nói, sau đó nhìn Linh Hồ Uyển Nhi: “Lão hồ ly dạo này thế nào?”
“Ông tôi vẫn thế, ông ấy cũng có gửi lời hỏi thăm tới đại sư”.
“Đừng, có thể không tính toán với tôi là được rồi, ha ha ha...”, đại sư Nhân Khâm lắc đầu cười lớn.
Linh Hồ Uyển Nhi có chút ngượng, nhưng vẫn cười nói: “Ông tôi nói, khi nào có thời gian sẽ tới thăm đại sư”.
“Tới thăm gì chứ, có mà tới lấy trà Tạng thì có, ha ha ha...”
Đại sư Nhân Khâm rất hoà nhã, chứ không hề tỏ ra uy nghiêm, trong lúc nói chuyện không quên pha trò, khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Đại sư Nhân Khâm, chúng tôi tới tìm quả Phật Tâm, đại sư có thể nói cho chúng tôi biết đi đâu để tìm được loại quả này?”, Linh Hồ Uyển Nhi hỏi.
Quả Phật Tâm?
Đại sư Nhân Khâm bất giác nhìn qua Diệp Hạo đứng bên cạnh cô ta: “Cô tìm quả Phật Tâm, chắc cũng biết giá trị của loại quả này?”
“Dạ biết, đó là quả thần của Bắc Tạng, tương truyền đó là do sự từ bi của Phật Đà hoá thành, rất hiếm có, đã từng được bán đấu giá trong giới võ đạo mấy lần”, Linh Hồ Uyển Nhi nói.
“Xem ra lão hồ ly nào nói với cô cũng không ít, nếu cô đã nghe qua thì có lẽ cũng biết loại quả này rất hiếm, có khi hai người không tìm được đâu”, đại sư Nhân Khâm cười nói.
“Nhưng chúng tôi bắt buộc phải tìm được, vì có chuyện rất quan trọng!”, Linh Hồ Uyển Nhi khó xử nói.
“Đại sư có biết trong mấy năm gần đây có chỗ nào xuất hiện loại quả này không? Chỉ cần có vị trí đại khái cũng được”, Diệp Hạo nói.
Đại sư Nhân Khâm nhìn kỹ anh một cái, rồi nói: “Chùa Đạt Mẫu cách đây khoảng hai trăm cây số, mười năm trước kham bố Tông Thành đời thứ chín của bọn họ đã từng có được một quả Phật Tâm”.
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Hạo chợt ánh lên vẻ kinh ngạc, chỉ cần có người đã từng lấy được quả Phật Tâm, thì anh cũng có thể thử đi tìm.
Thế nhưng, đại sư Nhân Khâm lại lắc đầu nói tiếp: “Này chàng trai, cậu cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, đây cũng là chuyện mười năm trước rồi, bây giờ có thể tìm được hay không, vẫn còn là ẩn số, hơn nữa quả Phật Tâm trước giờ vẫn luôn rất thần bí, đừng nói là cậu, mà ngay cả tôi cũng chỉ thấy nó đúng hai lần!”
Diệp Hạo chợt giật thót mình, tuy biết loại quả này vô cùng hiếm có, nhưng cũng chưa từng nghĩ nó lại hiếm tới mức độ như vậy, ngay cả đại sư Nhân Khâm cũng chỉ được nhìn thấy nó đúng hai lần.