*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy thế thì Hàn Tuyết sững người lại, cô không ngờ đến Đức Tán Thượng Sư lại nói như vậy.
Một lúc sau cô mới lắc đầu cười, nói một cách nghiêm túc: "Thượng Sư, có thể là ông nhìn nhầm rồi. Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, có chồng, có sự nghiệp kinh doanh nhỏ, đi tìm quả Phật Tâm cũng là để giúp chồng, tôi chưa bao giờ có tấm lòng vị tha, Phật Tích Ca Nâu Ni vĩ đại, Hàn Tuyết tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quy y cửa Phật”.
“A Di Đà Phật, cũng là do tôi nghĩ sai, đây là Kinh Minh Vương Khổng Tước, thí chủ có thể nghiên cứu thật kĩ để có thể giúp họ “xua tan mây mù””.
Đức Tán Thượng Sư cầm ra một quyển kinh, bên trên có đề “Kinh Minh Vương Khổng Tước”, rồi trịnh trọng đặt vào trong tay Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết nhận lấy quyển kinh, cô bất giác cau mày khi nhìn thấy hàng chữ này, cho rằng Đức Tán Thượng Sư vẫn muốn khuyên cô gia nhập phật môn.
Đang định mở miệng, Đức Tán Thượng Sư nói: “Thí chủ Hàn đừng hiểu nhầm, giảng Phật là duyên, chúng sinh đều là Phật, chứ không phải vì mệnh của thí chủ Hàn để dạy Minh Vương Khổng Tước cho tôi, mà tăng thêm sự cưỡng ép”.
Hàn Tuyết chợt ngây người ra, liền cảm thấy bản thân đang lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đành vội vàng xin lỗi Đức Tán Thượng Sư.
“Đức Tán Thượng Sư, bây giờ có biết bọn họ đang ở đâu không?”, một ngày một đêm đã qua, Hàn Tuyết vẫn luôn lo lắng cho nhóm Âu Dương Ngọc Quân.
Đức Tán Thượng Sư lắc đầu, bên trong núi tuyết không có sóng điện thoại, hơn nữa những lạt ma khi đi ra ngoài cũng rất ít khi mang theo thiết bị liên lạc.
Bên trong chùa, vì để hạn chế tiếp xúc với thế giới màu mè ở bên ngoài, rất nhiều tăng lữ đã tự giác từ bỏ tất cả các thiết bị điện tử hiện đại, chỉ chuyên tâm đọc kinh lễ phật.
Hàn Tuyết bắt đầu nghiên cứu đọc quyển Minh Vương Khổng Tước, Đức Tán Thượng Sư thấy vậy liền đứng lên đi ra, lát sau trong phòng đọc kinh đã vang lên những tiếng đọc quyển kinh Minh Vương Khổng Tước đều đều.
Thế nhưng Hàn Tuyết đã chìm vào trong dòng kinh văn, cho nên không hề phát hiện ra điều này.
Sau khi Đức Tán Thượng Sư rời đi, liền đi tới gian điện chính, kham bố Phổ Đà đang giảng kinh cho một vị sư già.
Đức Tán Thượng sư ngồi xuống, trầm giọng nói: “Kham bố, tôi đã giao lại quyển Minh Vương Khổng Tước cho cô ấy, còn có thể độ hoá được hay không còn phải chờ xem”.
“Được!”, Kham bố Phổ Đà trả lời ngay.
Đức Tán Thượng Sư ngạc nhiên, đang định nói, nhưng kham bố Phổ Đà liền nói: “Có thể độ hoá, nhưng cần phải phá đổ bức tường đang chặn ngang ở đó, nếu không phá bỏ được, Minh Vương Khổng Tước sẽ không bao giờ quy y phật môn chúng ta”.
“Bức tường này là?”, Đức Tán Thượng Sư nghi ngờ hỏi lại.
“Theo lời giải chiêm tinh của tôi, nhanh thì trong một ngày nữa, còn chậm thì là ba ngày, người này sẽ tới chùa chúng ta, đến lúc cần chuẩn bị giới luật của chùa rồi...”, Kham bố trầm giọng nói.
Chớp mắt cái một ngày nữa lại trôi qua, Diệp Hạo cùng Linh Hồ Uyển Nhi đã đi tới thành phố Nagqu, hai người nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi về phía ngôi chùa Barong nổi tiếng ở thành phố Nagqu.
Sau khi tiến vào, Linh Hồ Uyển Nhi dẫn Diệp Hạo tới đó tìm một vị lạt ma: “Sư phụ, chúng tôi tới tìm đại sư Nhân Khâm”.
“Là kham bố Nhân Khâm à?”, vị lạt ma này cẩn thận hỏi lại.