“Sư huynh Lục có cần qua đó không?”
“Đi, tại sao không đi chứ, tới thì là khách, huynh cũng không thể đứng nhìn Thanh Thanh bị người khác bắt nạt, đệ dẫn đường đi!”, Lục Thần thu kiếm lại, rồi đi cùng người đàn ông đó.
Bên ngoài, Tiêu Mặc Sanh đang đứng nói chuyện, thấy cũng mười phút trôi qua, nhưng vẫn chưa thấy Hoắc Thanh Thanh đi ra, hắn ta liền có chút sốt ruột, định đích thân vào tìm.
Thế nhưng, nơi Hoắc Thanh Thanh ở là khu vực dành cho nữ đệ tử, dù gì một người đàn ông như hắn ta tự tiện đi vào cũng không phải cho lắm.
“Bỏ đi, đợi thêm năm phút nữa, bằng không tôi sẽ đi vào xem xem”.
Bên trong một sân khác, Hoắc Thanh Thanh đang giao đấu cùng Phương Dao, trận chiến lúc này đã không còn là trận đấu bình thường, mà cả hai bên đã tung ra cả những sát chiêu, nhìn vào cả hai đều như muốn lấy mạng của đối phương.
“Dừng tay lại ngay!”, đúng lúc này một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, cùng với đó còn kèm theo một làn hương bay tới, một người phụ nữ xinh đẹp rảo bước vào.
Hoa Vũ Dung, sư phụ của Hoắc Thanh Thanh và Phương Dao, vì dáng vẻ kiều diễm, cùng với mùi thơm đặc biệt của mình, nên bà ta được mọi người gọi là Hoa Tiên Tử, và cái tên này cũng được truyền khắp cả cửu môn bát tông.
Thấy Hoa Vũ Dung xuất hiện Hoắc Thanh Thanh liền lùi về phía sau bà ta, nhìn Phương Dao bằng ánh mắt khiêu khích.
Phương Dao vẫn giơ kiếm, mặt vẫn hằm hằm, Hoa Vũ Dung cau mày nói: “Dao Nhi, lời của sư phụ mà con cũng không nghe sao?”
“Hừ!”
Phương Dao lạnh lùng hừ một tiếng, thu kiếm lại: “Sư phụ, sư huynh Tiêu đã tới rồi, huynh ấy muốn gặp tiểu sư muội, con muốn em ấy ra gặp nhưng em ấy lại rút kiếm đánh lén, nếu như không phải thân thủ con cao hơn em ấy nói không chừng bây giờ đã bị trọng thương mà chết rồi”.
“Sư phụ nghe xem chị ấy vừa mở miệng đã gọi một tiếng sư huynh Tiêu hai tiếng sư huynh Tiêu, nếu ai không biết còn tưởng chị ấy bị đuổi ra sư môn, rồi gia nhập vào Hồn Thiên Môn luôn, tốt nhất là nên thanh lý môn hộ đối với những kẻ ăn cây táo rào cây sung!”
Hoắc Thanh Thanh không thèm để ý tới những lời nói bịa đặt của Phương Dao, dù gì miệng lưỡi cô ta cũng cay độc không kém gì Phương Dao.
Quả nhiên, lời này của Hoắc Thanh Thanh đã khiến Phương Dao tức mà phải hét lên một tiếng, trong ánh mắt còn lộ rõ cả sát ý.
“Sư phụ xem kìa, chị ấy muốn giết con, con sợ quá...”, Hoắc Thanh Thanh vội vàng tỏ ra sợ sệt, chạy tới ôm lấy cánh tay Hoa Vũ Dung.
“Hoắc Thanh Thanh...”
“Đủ rồi!”
Hoa Vũ Dung lớn tiếng quát, Hoắc Thanh Thanh rụt cổ lại không nói nữa, còn Phương Dao vẫn giận run người, hận một nỗi không thể cầm kiếm cắt luôn lưỡi của Hoắc Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, bây giờ con ra gặp Tiêu Mặc Sanh đi”, Hoa Vũ Dung nói.