Phá Quân Mệnh

Chương 104: Ý Đồ Công Khai!






Võ sĩ nguời Tịch?
Câu nói của Diệp Phàm khiến Trần Hoa ngạc nhiên.

Nhìn Shuriken - loại vũ khí được chế tạo dặc biệt nằm ngổn ngang trên mặt đất, Trần Hoa nhí mày chặt hơn nữa.
Trong khu vực do cô ta quản lý xuất hiện nhiều người Tịch mang vũ khí như vậy, thế mà cô ta không hề lập hồ sơ về chuyện này, đây là một sơ sót lớn trong công việc.
Còn nữa, bọn họ đều là người nước ngoài, nếu không xử lý ổn thỏa thì sẽ để lại mối nguy rất lớn, cô ta nhất định phải cẩn thận.
"Ngu xuẩn, bọn tao là người Tịch nước bạn, là công ty hợp tác với gia tộc nhà họ Thượng Quan, các người khách khí một chút!", tên thủ lĩnh người Tịch gào lên với cảnh sát đang còng tay hắn ta.
"Thấy chưa? Đám người Tịch này vô cùng ngang ngược, tôi cảm thấy các cô nên điều tra thêm về gia tộc Thượng Quan gì đó, chắc chắn sẽ thu hoạch được nhiều thứ đấy".

Diệc Phàm nói với Trần Hoa.
"Thằng nhóc, cảnh sát không cần cậu chỉ đạo phá án, cậu làm nhiều người bị thương như thế, tôi hoài nghi cậu cố tình gây thương tích, về điều tra rồi nói tiếp!", nam cảnh sát vừa nói vừa lấy còng tay ra định bắt Diệp Phàm.
Nam canh sất ấy tên là Ngô Hải, phó đội trường đội hành động, khuôn mặt vuông chữ điền, nhưng đôi mắt lại rất âm trầm, khiến người ta cảm thấy khó chịu, chẳng hề có nét chính trực của một người cảnh sát.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn nam cảnh sát ấy, giọng nói cũng lạnh lùng chẳng kém: “Tôi là người báo án, với lại con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đã làm những tên đó bị thương? Anh có chứng cứ không?"

"Cậu...!Cậu đang cản trở người thi hành công vụ", Ngô Hải lập tức nghẹn họng trước lời chất vấn của Diệp Phàm, từ đầu đến giờ Diệp Phàm chưa từng nói là do anh làm.
"Cản trở người thi hành công vụ? Lệnh bắt giữ của anh đâu? Tôi chỉ đang nói chuyện với đội trưởng Trần thôi, liên quan quái gì đến anh", Diệp Phàm châm chọc nói.
"Hừ, đừng có ngụy biện, đưa về thẩm vấn là biết!”
"Cả người phụ nữ này nữa, bắt hết đi! Đưa tất cả vào danh sách những kẻ tình nghi!", sắc mặt của Ngô Hải trở nên khó coi, anh ta trực tiếp ra lệnh, một cảnh sát bước tới định còng tay Hàn Tuyết lại.
"Láo lếu!", vừa quát, Diệp Phàm vừa giơ tay bóp cổ Ngô Hải, khiến mặt của anh ta đỏ lừ.
"Thả phó đội trưởng Ngô ra," những cảnh sát bên cạnh kinh hãi, đồng loạt chĩa súng về phía Diệp Phàm.
"Thằng nhóc, mày đang đánh cảnh sát, là..”, tiếng nói của anh ta im bặt lại, Diệp Phàm dồn sức vào tay, nhấc bổng anh ta lên.
“Bỏ hết súng xuống cho tôi”, đây là định Trần Hoa lớn tiếng quát, những cảnh sát khác do dự giây lát rồi bỏ súng xuống.
"Diệp Phàm, thả Ngô Hải ra đi, anh ta là phó đội trưởng đội hành động”, Trần Hoa nói.
"Hừ, chỉ dựa vào hoài nghi mà đã bắt người, loại người như thế mà cũng được làm phó đội trưởng, đúng là nực cười!", Diệp Phàm buông Ngô Hải ra rồi trào phúng.
Khuôn mặt của Ngô Hải đỏ bừng, đôi mắt hung tợn nhìn Diệp Phàm, nhưng Trần Hoa đã lên tiếng rồi thì anh ta chỉ có thể tạm nghe lệnh.
"Cảnh sát Ngô, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, cẩn thận đang đi qua đường thì bánh xe nổ lốp đấy", Diệp Phàm thản nhiên nói, anh rất ghét ánh mắt như vậy.
"Mày..”, Ngô Hải nổi giận.
"Được rồi, Ngô Hải, anh lo chuyện khác đi”, Trần Hoa ngăn cản không để Ngô Hải nói nữa, sau đó nhìn Diệp Phàm nói "Diệp Phàm, hai người cũng phải tới cục cảnh sát để lấy lời khai, yên tâm, không bị còng tay đâu”

“Mau lên, chúng tôi không có nhiều thời gian”
Trần Hoa cuời khổ một tiếng rồi gật đầu, chắc chỉ có Diệp Phàm mới dám kiêu ngạo như thế với cảnh sát thôi.
Cô ta từng tiếp xúc với Diệp Phàm hai lần, một lần là ở hiện trường hỏa hoạn, lần thứ hai là vụ cướp ngân hàng, cứu được Lục Tĩnh Tiêu - con gái nhà từ thiện Lục Cẩn Niên của thành phố Cảng, vậy nên cũng coi như quen thuộc với nhau.
Lai lịch của Diệp Phàm luôn rất bí ẩn, trên hệ thống cảnh sát chỉ có thể điều tra ra tin tức của anh trong vòng hai năm vừa qua, trước đó thì chẳng có gì cả.
Giỏi võ, y thuật cao siêu, những điều đó khiến Diệp Phàm trở nên thần bí.
Diệp Phàm và Hàn Tuyết đi theo Trần Hoa, ngồi vào xe cảnh sát.

Đến cục cảnh sát, Diệp Phàm nói hết những gì mà mình biết ra với Trần Hoa.
Đồng thời anh cũng nhấn mạnh đó là đối tác của nhà họ Thượng Quan.

Mấy chục tên võ sĩ ở thành phố Cảng, nếu muốn tiến hành một vụ tập kích với quy mô nhỏ thì những cảnh sát này cũng chẳng ngăn cản được
"Diệp Phàm, anh có biết địa vị của nhà họ Thượng Quan ở thành phố Cảng không?
"Nếu không có chứng cứ xác thực thì ngay cả cảnh sát cũng chẳng thể động tới bọn họ, thậm chí việc điều tra cũng sẽ gặp cản trở", Trần Hoa nghiêm túc nói.

Nhà họ Thượng Quan là gia tộc lớn lâu năm ở thành phố Cảng các mối quan hệ bên chính trị và thương nghiệp cực kỳ vững chắc, đội trưởng cảnh sát nhỏ bé như cô ta không có tư cách để điều tra người ta, đến cả cục trưởng mà muốn điều tra thì cũng phải chú ý sức ảnh hưởng của bọn họ.
"Đương nhiên là tôi biết.

Thượng Quan Diên Vũ, cậu chủ của nhà họ Thượng Quan có thù oán với tôi, các cô không điều tra cũng được thôi, sau này tự tôi sẽ xử tên đó", Diệp Phàm thản nhiên nói.
Anh không trông mong rằng cảnh sát có thể làm được gì ra hồn, bởi vì điều đó là không thiết thực.

Ở bất cứ một đất nước nào, việc các nhà chính trị và thương nhân cấu kết với nhau luôn là điều khó tránh khỏi.
Anh làm như vậy chỉ là để chọc ngoáy nhà họ Thượng Quan mà thôi, dám đấu với anh, cho các người tức chết, Trần Hoa cạn lời, nói: "Anh làm gì nhà họ Thượng Quan là chuyện của anh, nhưng nếu anh phạm tội thì tôi nhất định sẽ bắt anh".
"Yên tâm đi, cô không bắt được tôi đâu", Diệp Phàm nói với vẻ ngạo mạn.
"Anh...!Được rồi”, lần đầu tiên Trần Hoa gặp một người giỏi chọc tức người khác như thế cô ta nói tiếp: "Ngô Hải có dính líu đến nhà họ Thượng Quan, hình như là họ hàng xa thì phải, vậy nên hôm nay anh ta mới nhằm vào anh, anh phải cẩn thận một chút".
"Không sao anh ta không chọc tới tôi thì thôi, dám chọc tôi là tôi sẽ lột da anh ta!
Vào lúc Diệp Phàm và Hàn Tuyết đang lấy lời khai, trong một trang viên lớn của thành phố Cảng vang lên tiếng gào thét vang trời.
"Anh Kato, anh lỗ mãng quá rồi đấy, dám dùng vũ lực giữa ban ngày ban mặt như thế! Ở Hoa Hạ, đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng", Thượng Quan Diên Vũ gầm lên với Ichiro Kato.
Sau khi nhận được tin tức cặn kẽ, hắn ta tức đến mức đập vào chiếc bình hoa trị giá mấy trăm ngàn ở bên cạnh.
Mặt mày Ichiro Kato cũng trở nên âm trầm, hắn ta không ngờ người mà mình cử đi đều bị đánh gục, còn bị cảnh sát bắt nữa.
"Anh Diên Vũ, đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!", Ichiro Kato cúi đầu xin lỗi.

"Thôi bỏ đi.

Anh Kato, đây là Hoa Hạ chứ không phải Tịch Quốc, làm gì cũng phải suy xét đến hậu quả", Thượng Quan Diên Vũ nói.
"Mong anh Diên Vũ dùng các mối quan hệ để thả cấp dưới của tôi ra, gia tộc Kato sẽ cám ơn sự giúp đỡ của anh", những người đó là lực lượng nòng cốt trong gia tộc Kato nên vô cùng quan trọng, không thế gặp bất trắc gì ở Hoa Hạ được.
"Tôi sẽ lo chuyện này, chuyện thiết yếu là sau này phải làm sao? Tên khốn đó bày ra trò này nên nhà họ Thương Quan cũng sẽ gặp đôi chút rắc rối, và quan trọng hơn hết là con dao Long Lân vẫn đang nằm trong tay kẻ đó" Thượng Quan Diên Vũ lạnh lùng nói.
Kato nở nụ cười âm trầm, nói: "Anh Dien Vũ cứ yên tâm, thằng oắt đó không sống lâu được đâu, cũng chẳng thể giữ nổi Long Lân.

Một khi đưa tin lên mạng lưới ngầm là sát thủ trên toàn thế giới sẽ tìm tới, con dao Long Lân thần kỳ hơn sự tưởng tượng của chúng ta đó",
Nhờ Yuichi Kato, Ichiro Kato đã biết một vài điều bí ẩn về Long Lân, nó không chỉ là một con dao sắc bén thôi đâu.
Ở một bên khác, mất hai tiếng Diệp Phàm và Hàn Tuyết mới lấy lời khai xong.
"Tiểu Tuyết, chúng ta đi đâu đây?”, Diệp Phàm nói.
"Về công ty đi".
Bọn họ lái xe nửa tiếng thì về đến thương mại Thiên Bao.
"Bốp, lấy con dấu của công ty ra đây cho tao, tao nói lần cuối cùng đó".