*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn ta vội vàng chạy đến trước mặt Linh Hồ Uyển Nhi: "Cô cả, chúng ta trước đưa cô về gia tộc..."
“Tránh ra, mau đi bắt con ả đê tiện đó về cho tôi!”, Linh Hồ Uyển Nhi mắng chửi, chỉ là lúc này cô ta có vẻ vô lực yếu ớt, máu không ngừng chảy trên lưng.
"Đi mau, bằng không tôi không tha cho các người!"
“Cô cả, cô cố gắng cầm cự!”, Linh Hồ Mộc Thanh cắn răng, cầm kiếm cùng một người khác đuổi theo hướng Linh Hồ Ngọc Nhu bỏ chạy.
Hắn ta không biết rằng trong khi Linh Hồ Ngọc Nhu quay đầu bỏ chạy, một bóng đen trên cây lớn đã nhanh chóng rời đi, giống như một bóng ma.
Bên kia, Diệp Hạo nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi bị đâm một kiếm vào lưng, trong lòng chấn động dữ dội, muốn chạy tới kiểm tra vết thương của cô ta, mặc dù là Linh Hồ Ngọc Nhu đâm nhưng cũng là do anh.
Nếu không phải là Linh Hồ Uyển Nhi đang câu giờ cho anh thì Linh Hồ Đức Nhân sẽ không kêu ba người bọn họ ngăn cản Linh Hồ Uyển Nhi.
“Đồ chó già, cút ngay khỏi đây! Linh Hồ Uyển Nhi có chuyện thì ông không gánh vác nổi trách nhiệm đâu”, Diệp Hạo tức giận mắng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
“Yên tâm đi, cô cả không chết được đâu, ngược lại là mày đấy, mày phải chết!”. Chuyện đã đến nước này bọn họ nhất định sẽ bị trừng phạt, nếu Diệp Hạo không bị giết thì không thể bù lại tổn thất.
Lúc này, Linh Hồ Đức Nhân đã bình tĩnh trở lại, dù sao thì Linh Hồ Mộc Thanh cũng đã đi bắt Linh Hồ Ngọc Nhu, đến lúc đó để con nhỏ đó chịu trách nhiệm là được, bọn họ cùng lắm là bị trừng phạt một chút thôi.
Đường kiếm của Linh Hồ Đức Nhân càng lúc càng dữ dội, Diệp Hạo lo lắng muốn lao tới, nhưng đã bị Linh Hồ Đức Nhân dứt khoát ngăn lại.
Phốc!
Linh Hồ Uyển Nhi muốn huy động nội lực của mình để làm máu chảy chậm lại, nhưng lại không thể kiểm soát, một ngụm máu trào ngược từ trong miệng Linh Hồ Uyển Nhi.
Toàn bộ sức lực của cô ta tan gần hết, bàn tay cầm kiếm mềm nhũn ra, cả người nằm trên mặt đất.
"A... đồ chó già...", Diệp Hạo khàn giọng rít lên, trong lòng tức giận đến hai mắt đỏ hoe, nếu không cứu Linh Hồ Uyển Nhi, cô ta có thể thực sự chết.
Anh không thể để Linh Hồ Uyển Nhi chết vì mình được, trong lòng anh sẽ chịu dày vò, sẽ cảm thấy có lỗi, anh không thể nợ ân tình lớn như vậy.
Tức giận tột độ khiến hai mắt anh đỏ ngầu, công lực mà Độc Cô Thiên Đao truyền vào trong cơ thể anh rục rịch muốn trào ra giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
"Giết giết giết..."
Sự điên cuồng kia hoàn toàn bùng phát, tốc độ và uy lực của Diệp Hạo đột nhiên tăng lên cực nhiều, hơn nữa nó vẫn đang tăng lên với tốc độ cực nhanh.
Diệp Hạo bạo phát, công lực đã hoàn toàn được sử dụng, biểu cảm của Linh Hồ Đức Nhân thay đổi rõ rệt.
"Ngu xuẩn, đần độn..."
Linh Hồ Đức Nhân trong lòng thầm nguyền rủa Linh Hồ Ngọc Nhu, đánh lâu như vậy, cho dù Diệp Hạo bị áp chế xuống tới sắp chết thì sức mạnh quái dị trong cơ thể anh vẫn không xuất hiện. Thế mà hiện tại bởi vì Linh Hồ Uyển Nhi bị thương nặng gần như sắp chết, lại kích thích cực lớn đối Diệp Hạo.