*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều này làm cho Diệp Hạo giận dỗi trừng mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi một cái, người phụ nữ này ra tay cũng thật độc ác, dường như toàn bộ trâm cài đã đâm xuyên vào trong.
Linh Hồ Uyển Nhi bị anh trừng mắt, trong lòng cũng cảm thấy một trận xấu hổ, nhưng cô ta ẽ không thừa nhận sai lầm của mình, mà quăng cho Diệp Hạo một cái nhìn hằn học.
Tuy nhiên, Diệp Hạo lại không có thời gian để chú ý tới, kiếm của Linh Hồ Đức Nhân một lần nữa giết tới, hoa kiếm lúc ẩn lúc hin vây chặt xung quanh anh.
Hai người đối đầu nhau, Diệp Hạo thua liên tiếp, nhưng trong lòng Linh Hồ Đức Nhân không khỏi bội phục, với thực lực ám kình đại thành Diệp Hạo đã chém giết nhiều người bên họ như vậy.
Hơn nữa giao chiến đã lâu, ông ta lúc này thực sự phải công nhận Diệp Hạo là một cao thủ cực kỳ hiếm thấy, nếu anh đột phá tới tiểu tông sư, e rằng ông ta cũng không phải là đối thủ.
Nhưng Diệp Hạo nhất định phải chết, bất luận như thế nào cũng phải chết!
“Cửu long xuất vực, đền tội đi!”, Linh Hồ Đức Nhân hét lớn, thanh kiếm trong tay như du long, kiếm ảnh xuất ra thành từng mảnh thậm chí còn tạo ra kiếm khí.
Vẻ mặt của Diệp Hạo vô cùng ngưng trọng, sức mạnh mà Độc Cô Thiên Đao lưu lại trong cơ thể anh trì trệ không thể thôi thúc, trong lòng anh lo lắng không thôi, nhưng cũng không có cách nào.
Sau mấy chục chiêu, Diệp Hạo bị đánh văng, trên ngực bị chém một nhát, máu tươi lập tức nhuộm đỏ quần áo.
“Súc sinh, lập tức đền tội, tao sẽ cho mày một cái chết toàn thây!”, Linh Hồ Đức Nhân gào hét, từng bước ép tới gần, kiếm ảnh đầy trời bao lấy Diệp Hạo.
“Chó già!”, giọng nói Diệp Hạo trầm thấp, Binh Bá Hoàng Tuyền trong tay chém lên, từ bỏ, anh đã từ bỏ phòng ngự.
Tròng mắt đỏ lựng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng Độc Cô Thiên Đao giao lại cho anh Thập tam đao Phong Ma, anh luyện tập trong bảy ngày, nhưng chỉ có dáng vẻ bên ngoài chứ không có sức mạnh bên trong.
Nói cho cùng, thời gian luyện tập của anh quá ngắn, có thể đem mười ba đao chém ra đã không dễ dàng.
Diệp Hạo đau đớn gầm lên một tiếng, vai trái, vai phải, đùi trái đều đã bị kiếm xẹt qua làm bị thương, máu me đầm đìa.
“Hay lắm, chú Đức Nhân uy vũ, giết hắn, vì anh em tế máu!”, Linh Hồ Mộc Thanh cuồng loạn hò hét, hắn kích động không thôi, không có sức mạnh kỳ lạ kia, Diệp Hạo hoàn toàn không phải là đối thủ của Linh Hồ Đức Nhân.
Linh Hồ Ngọc Nhu càng tràn đầy phấn khích, nhà Linh Hồ, Linh Hồ Tinh Phong thỉnh thoảng lại quanh quẩn một chỗ trong phòng, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhận được tin tức họ đã chém giết được Diệp Hạo hay chưa khiến hắn ta có chút đứng ngồi không yên.
Trong chính điện ở nhà giữa nhà Linh Hồ, ông cụ Linh Hồ đang bày ra một chiếc tinh bàn, bên tay ông ta có một chiếc mai rùa làm từ bạch ngọc, đang không ngừng tính toán.
“Tham lang, phá quân cùng nhau xuất hiện ngày càng sâu, chuyện tốt, đây là chuyện tốt…”, ông cụ Linh Hồ rất vừa lòng, nhưng giây tiếp theo đôi mắt ông ta lại lóe lên một tia âm trầm, nhìn về hướng tây.
Phần cực tây của nhà Linh Hồ, là nơi ở của đại trưởng lão Linh Hồ Tư Không: “Tư Không, nếu phá hỏng chuyện tốt của nhà Linh Hồ, đừng trách tôi động tới ông, lúc phải giết ông, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình!”