*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng may là anh đã nghe thấy, nếu không tiếp tục đi xuống như vậy anh sẽ bỏ lỡ Linh Hồ Uyển Nhi.
Diệp Hạo lập tức tiến quân thần tốc về phía nơi phát ra âm thanh.
Bên kia, có ba xác sói nằm dưới chân Linh Hồ Uyển Nhi, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, một con sói bị cô ta túm chặt lấy đuôi trực tiếp đập xuống đất chết, đầu sói nát bấy bắn khiến máu bắn tung tóe đến gay mũi.
Tuy nhiên, điều khiến sắc mặt cô ta khó coi là những con sói không hề bị dọa sợ bỏ chạy mà càng phát ra tiếng rên rỉ giận dữ.
“Sao lại thế này? Trí thông minh của mấy con sói này sao có thể cao như vậy?”, Linh Hồ Uyển Nhi nhíu mày, bầy sói vậy mà không sợ hãi bỏ đi.
“Ô…”
Vua sói bắt đầu tru lên, giống như đang tràn ngập bi thương đưa tiễn ba con sói trinh thám vừa rồi.
Sắc mặt Linh Hồ Uyển Nhi trở nên ngưng trọng, những con sói này không đơn giản, bầy sói bắt đầu phân tán, lại một lần nữa di chuyển đến gần cô ta.
Không khí càng lúc càng căng thẳng, đúng lúc này, vua sói hạ lệnh, cả bầy sói nhất tề rống lên rồi lao về phía Linh Hồ Uyển Nhi.
“Đều tại tên khốn kiếp kia, nếu như chết ở đây, đúng là cái chết uất ức mà…”, Linh Hồ Uyển Nhi tức giận đến cực điểm, phẫn hận hét lên.
“Này, nói xấu sau lưng người khác là không tốt đâu?”, bỗng nhiên một giọng nói mang theo sự dí dỏm truyền đến.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến cô căm hận kia, Linh Hồ Uyển Nhi thoáng chốc ngẩn người.
Chỉ thấy Diệp Hạo chậm rãi đi tới, đáy lóng Linh Hồ Uyển Nhi run lên: “Anh ta quan tâm tới mình nên đặc biệt đến đây tìm sao?”
Nhưng giây tiếp theo, cô ta lại là vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Cút ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, nếu còn không cút tôi liền giết anh”.
Giọng nói thù hận này khiến Diệp Hạo cười khổ, có cần phải hận anh nhiều như vậy không?
Diệp Hạo lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi ra tay có chút nặng, tôi nghĩ cô…”
"Không cần".
Linh Hồ Uyển Nhi hét một tiếng chói tai: “Anh có cút hay không, không cút tôi sẽ giết anh!”
Khuôn mặt Diệp Hạo đanh lại, có chút không thoải mái: “Linh Hồ Uyển Nhi”.
Anh vừa định mở lời thì Linh Hồ Uyển Nhi đã trực tiếp cầm trâm bạc còn vương máu sói lao về phía anh.
Khi Diệp Hạo xuất hiện bầy sói thoáng dừng lại, nhưng vua sói đã phát lệnh tấn công,chúng lại một lần nữa xông lên, mục tiêu lần này là hai người họ.
Nhưng Linh Hồ Uyển Nhi hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, mục tiêu của cô ta chỉ có Diệp Hạo.
Diệp Hạo nhanh nhẹn di chuyển tránh né trâm bạc đang đâm tới: "Mẹ nó, Linh Hồ Uyển Nhi cô điên rồi à, tôi là đến cứu cô, trước tiên phải giết bầy sói đã".
"Tên háo sắc vô sỉ anh còn đáng ghê tởm hơn đám sói kia, giết anh trước rồi nói".
Linh Hồ Uyển Nhi gào thét, khoé miệng Diệp Hạo giật giật, đây là đang so anh với súc vật sao.