Phá Quân Mệnh

Chương 1019




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nỗi đau thể xác, cùng với sự buồn tủi trong lòng, khiến nước mắt Linh Hồ Uyển Nhi cứ thế lã chã tuôn rơi.  

Cô ta khóc một cách thảm thiết, quần Diệp Hạo cũng bị làm ướt, cánh tay Diệp Hạo lúc này không hạ xuống nữa.  

Hiện tại anh có chút bối rối, hình như anh có chút hơi quá, cho dù có đánh người ta một trận, ví dụ đánh chảy máu miệng, trật khớp cánh tay cũng được.  

Làm sao lại có thể cứ nhằm vào chỗ đó của con gái nhà người ta mà đánh chứ, lại còn đánh tới sưng cả lên...  

Diệp Hạo rất chắc chắn nói với bản thân, quả thực là anh đã đánh chỗ đó sưng lên rồi, nhưng anh cũng đảm bảo, bản thân không có ý lợi dụng.  

Linh Hồ Uyển Nhi vẫn gào khóc thảm thiết, Diệp Hạo nới lỏng cánh tay khống chế Linh Hồ Uyển Nhi ra, bối rối nói: “Này, tôi không đánh nữa, cô đừng có khóc nữa được không?”  

“Hu hu hu...”  

Linh Hồ Uyển Nhi vẫn không thèm để ý tới anh, khóc vô cùng thương tâm.  

Diệp Hạo đỡ cô ta dậy, nhìn bộ dạng xinh đẹp của cô ta lúc này mặt tèm nhèm nước mắt, khiến anh đột nhiên cảm thấy bản thân đã đắc tội.  

“Ha ha...Linh Hồ Uyển Nhi, cô là con gái lớn của nhà họ Linh Hồ, lại còn là Tham Lang, phải có phong thái mạnh mẽ ung dung, sao lại mít ướt thế?”  

“Mất mặt lắm, đừng khóc nữa, sau này tôi tuyệt đối sẽ không đánh vào chỗ đó của cô nữa”.  

Linh Hồ Uyển Nhi vẫn khóc, nhưng đột nhiên giơ tay ra tát thẳng vào mặt anh.  

Diệp Hạo theo bản năng định né tránh, thế nhưng nhìn thấy đôi mắt của Linh Hồ Uyển Nhi khóc đến đỏ ngầu, nên anh đành đứng im.  

“Bốp!”  

Một cái bạt tai giáng mạnh vào mặt Diệp Hạo, đau tới mức anh phải cắn chặt răng, Linh Hồ Uyển Nhi ấy vậy mà lại đánh thật, anh cảm giác nếu lúc này anh đang bị thương.   

Thì cái tát này đủ đánh bay người, hiện tại mặt trái của anh còn đang đau rát.  

“Hết giận chưa?”  

Diệp Hạo cười hỏi: “Vẫn chưa hả giận thì tát thêm cái nữa, coi như đền tội với cô!”  

Thế nhưng, Linh Hồ Uyển Nhi không đánh anh nữa, mà nhào lên, cắn chặt vào vai anh.  

Soạt!  

Nhất thời, Diệp Hạo cảm nhận được cơn đau truyền tới, khiến anh phải hít một hơi lạnh.