Phá Hiểu

Chương 2: Tái sinh




Editor: Ngân Tử

Lâu lắm rồi Draco chưa từng có một giấc ngủ bình an đến như vậy, mãi cho đến khi cậu tự mình tỉnh giấc, cậu vẫn chưa tin vào một sự thật đau đớn rằng là mình chưa chết, đập vào mắt là trần nhà màu trắng,Draco sửng sốt, nơi sạch sẽ tinh tươm này không phải là Azkaban hay một nhà tù nào đó tương tự.

“Ồ, trò Malfoy, tình trạng của trò tốt hơn lúc nãy rồi.”

Draco mở to mắt chằm chằm, cậu dường như nghe thấy tiếng của bà Pomfrey, nhưng mà người này, rõ ràng là đã chết trong trận chiến bảo vẹ Hogwarts rồi kia mà. Đầu của Draco bắt đầu vận hành như một chiếc máy lâu ngày không dùng với những bánh răng rỉ sét kẽo kẹt. Một nữ phù thủy chữa trị với gương mặt nghiêm túc đang chống nạnh đứng bên giường nhìn cậu.

Merlin, đây là thật sao?

Draco hơi động người một chút, toàn thân đâu nhức, giống như vừa bị trúng chú Crucio, sau đó, Draco lại thấy trên người mình là áo choàng đồng phục của Slytherin. Draco không tin vào hai mắt mình. “Umbridge có nói là sẽ đến hỏi trò một số chuyện” Bà Pomfrey quay đầu đi đến bên bàn thu dọn hòm thuốc rồi nói: “Bà ta thật là….” Nhưng dường như kiêng kị điều gì đó, bà Pomfrey cũng không nói hết lời, sau đó bà ấy ra ngoài, để lại một mình Draco nằm trong phòng.

Umbridge? Draco run rẩy cầm lấy đũa phép, cậu thấy nó được đặt trên tủ đầu giường, cả người cậu rung lên, một dòng cảm xúc không biết tên tràn vào lồng ngực như muốn vỡ tung. Chỉ có một thần chú đơn giản về chỉ thị thời gian mà như rút hết cả sức lực của Draco. Cậu ngây người nhìn những kí tự đang lơ lửng trên không trung, cậu trở về…. Hai năm trước, là thời điểm cậu đang học năm lớp năm.

Không thể nào?

“Meoww!” Đột nhiên có tiếng mèo kêu lên là Draco giật mình suýt nữa ném luôn đũa phép của mình xuống sàn, cậu ngẩng đầu, và nhìn nhìn thấy Crookshanks không biết từ lúc nào đã nhảy lên giường của cậu rồi.

Nhóc mèo mập màu vàng gừng thân mật chạy lại cọ cọ vào mặt Draco.

Sự ấm áp quen thuộc khiến mũi của Draco phát chua chua, nhưng đây là lúc năm lớp năm, nhóc mèo này rõ ràng không biết cậu mà, hoặc có thể nói, cho dù biết cũng sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì, cậu mở miệng, giọng hơi khàn đi: “Crookshanks, là mày làm đúng không?” Đem cậu trở về, cho cậu thêm một cơ hội nữa. Nhóc mèo mập ngẩng ngẩng đầu, cái đuôi cũng mập mập xù xù lắc qua lắc lại cọ vào lọng bàn tay Draco, nhẹ kêu lên một tiếng, trong mắt tràn ngập sự đắc ý “chảnh mều”.

Phép thuật đặc biệt của sinh vật sao? Draco cố gắng lật lại toàn bộ tri thức trong đầu mình, có loại phép thuật sinh nào có thể đảo ngược thời gian sao, có sao? Crookshanks cong người, nhảy phốc xuống giường, lười nhác lững thững đi ra ngoài, chớp mắt liền biến mất luôn.

Draco lẳng lặng nhìn theo, sau đó cố gắng kìm nén lại cảm xúc của mình, dù sao đi chăng nữa, cậu đã quay trở về đây, cậu sẽ trân trọng từng giây phút, chỉ là hiện tại bây giờ trong đầu cậu còn chưa có bất kì kế hoạch nào cả.

Cậu hơi hơi cử động bả vai đang đau nhức, cậu bị rơi khỏi chổi xuống sân Quidditch? Không giống cho lắm, chắc là bị trúng chú Hóa đá cũng nên. Draco bước xuống giường, chỉnh lại áo choàng cho ngay ngắn, cầm chắc đũa phép, mụ Umbridge muốn nói chuyện gì với cậu đây.

Hai năm không là dài, nhưng Draco đã sớm quên không ít chuyện rồi, chắc là tùy cơ ứng biến thôi, cậu cũng chưa quên mình là một Slytherin. “Tấn công bạn học là một hành động sai lầm, phải nhận trừng phạt.” Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng từ xa xa truyền lại: “Cho dù các trò là nhân vật nào đi nữa cũng không có ngoại lệ đâu.”

Draco điều chỉnh lại hô hấp, cậu đang cân nhắc suy nghĩ liệu rằng có nên sắm vai một thằng mất dạy để tránh cho người khác nghi ngờ, nhưng ngay khi thấy ba người đang đứng sau lưng mụ Umbridge, cô gái tóc nâu đó, đầu óc toàn bộ trở nên trống rỗng, Hermione! Hermione Granger! Đúng rồi, cậu cũng nên nhớ đến chứ, Hermione còn sống! “Potter, đừng tưởng là trò sẽ có đặc quyền!” Mụ Umbridge lại lên mặt hống hách rằng mụ mới là kẻ nắm quyền: “Bất kì kẻ nào, mặc kệ người nào, phạm lỗi là phải bị phạt!”

Thằng Ron tóc đỏ thì tranh thủ lúc mụ Umbridge khuất tầm nhìn thì nhe răng trợn mắt, Harry thì có chút lo lắng nhìn sang Hermione, Hermione thì lại mang một vẻ mặt tự tin xen chút kiêu ngạo, cả ba người đều không nhìn thấy Draco.

Vì vậy cho nên không có người thấy được sự kinh ngạc và xung động trong đôi mắt xám tro của Draco.

Umbridge quay đầu lai, nhìn Draco và nhiệt tình nói: “Trò đã hồi phục rồi, như vậy là tốt rồi.”

“Cảm ơn.” Draco lễ phép trả lời, cũng không nhìn nhóm ba người kia, bàn tay giấu dưới ống áo choàng đã nắm chặt lại thành quyền, cậu sợ bản thân luống cuống.

Cậu nhớ rõ thời điểm năm lớp năm, cậu đã giúp Umbridge bắt học sinh vi phạm, còn không ít lần xém đụng mặt với nhóm của Potter, miễn đến cái tình huống này, một trong ba người này sẽ tấn công mình? Sẽ không phải là Weasley nhỉ, nó không đủ trình, chắc cũng không phải là Potter đâu, tên Potter kia chỉ biết lén lút trùm áo choàng tàng hình đi thu thập tình báo thôi, như vậy, Hermione, là em thật sao?

Draco trong lòng khẽ thở dài.

“Được rồi, có thể nói cho ta biết là ai đã tấn công trò không?” Umbridge đắc ý nhìn ba người, hỏi cậu thiếu niên bạch kim: “Ta nhất định sẽ nghiêm trị những học sinh vi phạm nội quy.” Ồ, Umbridge đã ra một đống nội quy trường học? Draco nhanh chóng thu thập thông tin, như thế chắc là Dumbledore đã bị cách chức rồi.

Draco ngẩng gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm lên, hờ hững: “Em không thấy rõ.” “Ừ, hả?” Umbridge vừa gật đầu liền cảm giác có gì đó không đúng lắm, mụ hỏi lại: “Trò vừa nói là ai?”

Bộ Ba Vàng đồng loạt trợn mắt, nhìn về thằng nhóc bạch kim lúc nào cũng đối chọi với họ, không thấy rõ là sao vậy? Thằng khốn kiếp này mà lại đi ban phát ơn huệ cho bọn họ sao, quá không đáng tin,

Nhưng mà, đập xỉu Draco Malfoy là Hermione, nhóm học tập phép thuật của bọn họ bị phát hiện, lúc đó nghĩ là thôi tiêu rồi, nhưng mà khi nhìn đến cái mặt cười nham nhở đáng ghét của Malfoy, Hermione nhịn không được nnems ra một cái chú Hóa đá, cho nên mới tạo nên cục diên “Em không nhìn rõ.” Draco nói lại một lần nữa, cực kì rõ ràng.

Mặt của mụ Umbridge trở nên vặn vẹo đáng sợ.

“Không có chuyện gì nữa thì em xin phép về trước đây.” Draco hơi gật đầu, nhìn lướt qua nhóm ba người kia, đi thẳng một mạch không quay đầu lại. “Trò! Potter…” Umbridge tức đến thở hổn hển: “Tự tiện tổ chức Đoàn quân Dumbledore, coi thường nội quy trường học, đi theo ta!”

Draco đi còn chưa xa nên cũng nghe được những lời này, cậu đại khái biết được tình huống bây giờ là gì, Potter có lẽ sẽ bị Umbridge đưa đến văn phòng và trừng phạt bằng phép thuật Hắc Ám, chép phạt linh tinh, so với chú tra tấn Crucio, mấy thứ này chỉ là trò vặt vãnh, Draco vẫn duy trì tốc độ rời khỏi đây.

Hermione nói, cậu và Potter có thể làm bạn. Nhưng mà, bây giờ bọn họ còn chưa phải là bạn bè, cậu còn chưa có tâm trạng để lo việc đó.

Ron và Hermione bị bỏ lại bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều lo lắng cho Harry “Sao Malfoy lại không tố cáo nhỉ?” Ron đưa ra thắc mắc.

“Ai mà biết được.” Hermione lắc đầu, cô biết là Malfoy đã nhìn thấy cô quăng ra thần chú, tại sao lại không nói ra? Hay nó lại có âm mưu gì nữa đây?

……Đã rất lâu rồi Draco chưa đi lại trên hành lang âm u này, qua khỏi hầm, là đến kí túc xá của nhà Slytherin.

Màu xanh và bạc chủ đạo thật khiến cậu hoài niệm vô cùng, Draco chạm nhẹ đầu ngón tay vào chiếc ghế sofa nơi phòng sinh hoạt chung, kí ức bỗng nhiên ùa về như nước. “Hi, Draco, con nhỏ máu bùn kia chắc là thảm lắm đây.” Pansy nháy mắt, nhiệt liệt hoan nghênh hoàng tử bạch kim đã trở về, nhưng ngay một tích tắc trở nên sửng sốt, bởi vì ánh mắt lạnh lẽo của đối phướng phóng thẳng vào mình.

“Câm miệng!” Draco lạnh lùng nói: “Không được gọi cô ấy như vậy!”

Không được gọi cô ấy như vậy!

Blaise vỗ vỗ vai Pansy, cô nàng lập tức ngồi co lại một góc.

Draco nhìn về phía Blaise, rồi lại nhìn về Goyle và Crabbe đang sợ hãi nhìn mình mà không dám tiến lên chào hỏi, cậu chỉ hơi gật gật dầu, bước nhanh trở về phòng mình. Cậu cần một chút thời gian để sắp xếp lại mội thứ đang hỗn loạn trong đầu.

Cậu trở lại, vẫn còn một chướng ngại vật cực lớn, đó là Chúa tể Hắc Ám, hắn đã trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết, vừa nghĩ đến chuyện này, Draco cảm thấy thật khó thở, cậu không có năng lực xoay chuyển tình thế, cậu không phải là nhân vật mấu chốt của việc này. Cậu chỉ muốn bảo vệ lợi ích của nhà Slytherin, chiến tranh ngày một đến gần, cậu chỉ muốn bảo vệ gia đình, bảo vệ Hermione Granger.

Một cô gái xả thân cứu cậu, cậu thề sẽ bảo vệ cô ấy bằng bất cứ giá nào.

Thực ra, Draco đã biết, đó không đơn thuần là để trả ơn, mà từ tận sâu thẳm trong tim, cậu chỉ có một ý muốn mãnh liệt là bảo vệ cô gái ấy.

~ Hết chương 2 ~