Phá Hiểu

Chương 16: Pansy Parkinson




Edit: Ngân Tử

"Malfoy, đứng lại cho tôi!" Hermione đuổi kịp, cậu con trai tóc bạch kim vẫn còn ở trong tầm mắt."Cô ồn ào quá đó, Granger." Draco đứng lại, may mắn là vừa mới khai giảng không bao lâu, xung quanh thư viện khá vắng vẻ.

"Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi mà." Hermione tóm lấy không buông:"Chuyện của Harry ấy, tôi vẫn cảm thấy là cậu có ý gì đó."

"Cảm thấy? Trực giác của Gryffindor á?" Draco bắt đầu dạy dỗ:"Đừng bao giờ tin tưởng những gì đang diễn ra trước mắt mình, Granger ạ, tạo vật ban cho chúng ta bộ não là dùng để suy nghĩ đấy, và tất nhiên, Weasley hoặc là Potter rất ít khi thật sự sử dụng nó." Hermione tự nhiên thấy nổi giân, Malfoy đang sỉ nhục bạn của cô, họ sẽ khó mà tiếp tục đề tài này:"Chuyện hai cậu ấy, không cần cậu đánh giá." Hermione cố gắng đè nén sự tức giận.

"À? Chuyện về Potter, vậy thì tôi cần nói gì nữa đây?" Draco hỏi lại.

"Cậu...." Hermione chán nản, cô và Malfoy chỉ nói vài câu, nói rồi lại bị người ta làm cho á khẩu.

Tỉnh táo lại, đừng để cho cậu ta dắt mũi, mày biết cậu ta rất mạnh, cũng biết cậu ta và các Slytherin khi trao đổi rất giảo hoạt cẩn thận, tên conn trai này đang cho rằng mày rất ngốc nghếch, bỏ qua đi, mày đừng để bề ngoài của cậu ta đánh lừa, bây giờ mày không thể để cậu ta điều khiển cảm xúc của mình được. Hermione ở trong lòng cảnh tỉnh bản thân, sau đó bình tĩnh trở lại:"Tôi chỉ quan tâm Harry thôi." "Còn tôi thì không quan tâm." Draco lập tức đáp trả. "Nhưng cậu quan tâm đến thái độ của Harry đối vớ giáo sư Snape." Hermione nhớ đến chuyện buổi tối hôm nọ, ướm thử.

"...... Tôi sẽ không để một thằng ngốc sỉ nhục chủ nhiệm nhà của tôi." Draco cười nhạt, vẻ mặt thản nhiên. Cũng là một nụ cười, nhưng lại làm cho người ta mang cảm giác khác.

Hermione cố gắng kiềm nén cảm xúc:"Tôi......""Meoww...." cùng lúc đó là một tiếng mèo kêu xa xa vang lại gần, một vật thể lùm xùm màu vàng gừng xuất hiện và giáng xuống như một vị thần, bộp một phát đáp xuống vai Draco, loạng choạng một chút rồi đứng vững lại, bắt đầu dùng móng vuốt tàn phá cái áo choàng quý tộc của Draco.

Draco quay đầu, đập vào mắt cậu là cái thân hình mập múp míp của Crookshanks, làm hết hồn hà. "Ôi, Crookshanks....." Hermione hoảng hốt kêu lên, cô thấy hết những gì xảy ra từ nãy giờ, là con mèo cưng của cô từ trên cây nhảy xuống, ôi trời, sao đứa nhóc nghịc ngợm này lại trèo lên nơi nguy hiểm như vậy chứ? Không, vấn đề lúc này là...... Malfoy!

Nhóc mèo mập nhếch môi, tại góc độ nhìn của Draco thì đó là một nụ cười gian xảo, cùng lúc đó nhóc con le lưỡi liếm mặt cậu.

Draco đờ người, chơi kiểu này là chơi kiểu gì vậy?

"Qua đây nào, Crookshanks." Hermione cuống quít chồm qua, đưa tay nhanh chóng ôm mèo cưng của mình về:"Sao em nghịch ngợm thế." Draco liếc mắt nhìn xuống vai mình, ba vết cào do móng vuốt của con nhóc kia yên vị trên đó, Merlin, năm nay cậu chỉ may hai cái áo choàng thôi đấy!

"Ôi, tôi xin lỗi." không khí đang căng thẳng bị trò mèo này làm tan biến, Hermione phản xạ có điều kiện liền xin lỗi.

"Trông kĩ con mèo của cô đi!" Draco cố gắng phun ra một câu dọa nạt yếu ớt, rồi phất áo choàng bỏ đi, động tác cực kì giống quý ngài cha đỡ đầu của mình.

"Meoww~~~" Crookshanks cọ cọ chủ nhân, cố gắng làm nũng.

"Nhóc con nghịch ngợm!" Hermione nhỏ giọng mắng yêu, lại không nỡ trừng phạt mèo cưng của mình, đành phải ôm thú cưng của mình đi về một hướng khác, làm sao cô còn dám đuổi theo tra hỏi Malfoy chứ, thật sự ngượng ngùng lắm đấy.

Lúc dùng bữa tối, Hermione lén nhìn bên bàn nhà Slytherin, Malfoy đã thay một bộ áo choàng mới. Cái kia bị hỏng luôn rồi sao? Quần áo bị hỏng khác với bình hoa bị vỡ, bình hoa có thể dùng Argounous Repairo (Bùa sửa chữa), nhưng quần áo bình thường không thể bị phép thuật tác động, cũng vì thế mà áo choàng "truyền thừa" nhà Weasley có thể nhìn thấy một vài chỗ vá lại, làm rách áo choàng của người khác thì nên bồi thường mới phải, Hermione suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy uể oải, trong lòng có tiếng nói bảo rằng nên bồi thường, nhưng vừa nghĩ đến suýt nữa bị người ta mắng cho té tát cô liền dỗi, khoan, từ từ, Hermione nhớ lại, Malfoy đã lâu lắm rồi không có chửi bới cô nha, ba tháng rồi ấy nhỉ? Ba tháng nghe thì thấy ngắn ngủi, nhưng lại làm Hermione nhớ đến 5 năm đáng ghét tên Malfoy ngạo nghễ kia giống như là ảo giác không có thực.

"...... Hermione?" Cô nàng đang thẫn thờ bị gọi đến giật mình, Ginny lo lắng nhìn cô:"Em gọi chị 3 lần rồi đó."

Hermione gượng gạo cười:"Có chuyện gì thế?"

"Không, chỉ là em thấy chị có vẻ hơi hoang mang." Ginny thân thiết hỏi:"Sao vậy?", "Đang nghĩ đến bài học í mà." Một cái cớ hoàn hảo đúng với phong cách của Hermione.

Ron nghe tiếng đáp liền cụp mắt, năng lượng của Cô nàng Biết tuốt đang hừng hực dâng trào, làm ơn đừng nghĩ tới cậu đó, vừa nghĩ tới đó, cậu chàng nhanh chóng quay đầu trò chuyện cùng Harry.

Dãy bàn nhà Slytherin.

Draco chậm rãi dùng bữa, khẽ đảo mắt qua nhóm nữ sinh Slytherin.

Pansy, cô nàng mang hiềm nghi lớn nhất, lớp trang điểm vẫn đậm nét, động tác vẫn luôn nhã nhặn.

Cậu...... Có lẽ đã quá xem nhẹ cô, có lẽ là cô ấy. Buổi tối, trong phòng ngủ của Draco, Draco và Blaise ngồi đối diện nhau, vẻ mặt cả hai không nhìn ra cảm xúc gì.

Blaise là người lên tiếng đầu tiên, cậu ta thở dài, nói:"Tao đoán là mày biết được một số chuyện, từ chỗ tao.", Draco khẽ câu khóe miệng, cũng không vì câu nói cũng thằng bạn mà bối rối:"Tao không biết là ai, nhưng tao biết đã xảy ra chuyện gì đó, mà mày thì ngược lại.", "Trao đổi tin tức?" Blaise nhướn mày:"Cần một thần chú giữ bí mật không?"

"Không cần." Draco cười lắc đầu, chỉ cần chuyện này Chúa tể Hắc ám không phải giao cho bạn tốt của mình, như thế mức độ đáng tin của cậu ta sẽ rất cao:"Chỉ cần mày hứa không tiết lộ chuyện này là do tao nói là được."

Blaise cũng cười, gật gật đầu, bắt đầu mở miệng:"Pansy Parkinson."

Draco chỉ sửng sốt một lát, nụ cười trở nên xót xa:"Thật là cô ấy sao..... Tao một chút cũng không phát hiện."

"Mày chưa bao giờ đánh giá cao cô ấy." Blaise lắc đầu, trong ánh mắt nhiều thêm mấy phần phiền muộn, cô gái ấy rất giỏi che dấu, dùng hành động lỗ mãng bộp chộp để che dấu sự bất an, nhưng mà trong lòng cậu ta thấu hiểu, cậu ta thấu hiểu được nội tâm đang sợ hãi hoảng loạn của Pansy. Blaise nhìn Draco, cậu ta đang chờ đợi đáp án.

"Blaise, cho dù mày biết cũng chẳng thể giúp được gì." Draco rũ mắt, trong lời nói tràn cảm giác bất lực bi ai:"Chúa tể Hắc Ám ra lệnh cho cô ấy ám sát Dumbledore." Nhiệm vụ này cực kì nguy hiểm, cứu tinh Potter là kẻ thù của Chúa tể Hắc Ám, nhưng Chúa tể Hắc ám sẽ đích thân đối phó với Potter, nhưng còn Dumbledore? Đã lấy được lời tiên tri hoàn chỉnh thì Chúa tể Hắc ám đương nhiên hi vọng người bảo vệ của vị cứu tinh nhanh chóng vào ngồi trong tranh."Mày nói cái gì?" Blaise không tin những gì bản thân vừa nghe, cậu ta nghe thấy giọng mình như vang vọng cả căn phòng trống rỗng, Draco quay đầu về hướng khác, u ám đánh thêm một câu:"Nếu trên cánh tay cô ấy có một Dấu Hiệu Đen, như vậy, đại khái là như vậy đấy."

"Cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi!" Blaise đứng bật lên, mất bình tĩnh gào to:"Chuyện đó là không thể nào!" Đúng vậy, Pansy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng ở kiếp trước, hầu hết các học sinh nhà Slytherin bọn họ chết đi đều chưa quá 17 tuổi. Trưởng thành? Vị thành niên? No, lưỡi hái Tử Thần không biết phân biệt tuổi tác đâu.

Draco một lần nữa đem tầm mắt đặt về bạn mình, lần này, cậu hỏi về một vấn đề khác:"Blaise, làm sao mày biết là Pansy?"

Blaise mất một chút thời gian để ổn định cảm xúc:"Mày đang thăm dò mức độ tin cậy của việc này à?" Ngữ điệu vô cùng kiềm nén nhưng vẫn bật ra sự châm chọc cùng bất mãn.

"......Mày quan tâm cô ấy, tin tưởng cô ấy, cũng không có nghĩa là tao cũng như thế." Draco bình tĩnh nói:"Tao nghĩ là mày phải hiểu rõ ràng trong khoảng thời gian này chứ,nhất là trong Nhà của chúng ta, y như mày nói, bắt đầu làm việc, đầu tiên tin tưởng nhưng không thể không có các thần chú giữ bí mật." "Xin lỗi......" Blaise nhẹ giọng trở lại, giọng nói mang theo sự u ám:"Tao chỉ là, khó chấp nhận."Draco nhún nhún vai, lại nói:"Blaise, gia đình mày vẫn duy trì sự trung lập, lần này, chẳng lẽ mày muốn lựa chọn một lập trường khác biệt sao?" Vì một cô gái?

"......" Blaise cân nhắc một lát, nói:"Chúng ta nên quay về vấn đề trước đó đi......"

Ồ? Draco nhướn mày.

"Vì sao tao biết á." Blaise bình tĩnh, nói tiếp:"Tao nghĩ là tao khá hiểu Pansy, tuy cô ấy đam mê Nghệ thuật Hắc ám, nhưng tao biết là cô ấy còn chưa chuẩn bị tâm lý để giết một ai đó, vấn đề không phải là đối thủ mạnh hay yếu, mà là, tước đoạt sinh mệnh một người, thật sự quá độc ác."

Đúng vậy, độc ác. Draco nhớ bản thân năm đó, cậu đã không run tay ném cho Potter một chú Crucio (lời nguyền Tra tấn), nhưng không cách nào đánh một thần chú Avada Kedavra(lời nguyền Chết choc) vào lão hiệu trưởng râu trắng, đấy là bản chất khác biệt của vấn đề.

Trong kế hoạch của cậu, nhóm đồng minh không có Pansy, nhưng cậu cũng thể nhắm mắt làm ngơ, bởi cậu biết, cậu biết bản thân khi đó đã tuyệt vọng và bất lực cỡ nào."Tối mai." Draco lưỡng lự một lát, nói:"Mày đưa Pansy tới đây, chúng ta nói chuyện, ba người chúng ta."

"......Có tác dụng không?" Blaise thì thào, bạn mình đang muốn làm cái gì, mệnh lệnh của Chúa tể Hắc Ám có thể chống lại sao?

"Tao không biết, Blaise." Draco không dám cam đoan:"Thế nhưng, nếu chúng ta có thể đạt tới một sự nhất trí nào đó, như thế, tao nghĩ là có thể có biện pháp."

"Chỉ hy vọng là thế."

......Sự thật là, Pansy là bị Blaise lừa vào phòng ngủ của Draco, bởi vì cậu ta không nói cho cô nàng biết chuyện gì cả, chỉ nói Draco gọi cô qua đó.

"Draco, cậu tìm tớ à?" Cô nàng cao giọng, thật sự vui vẻ.

Diễn ra nụ cười vui vẻ rất nhập vai, diễn xuất tốt đấy, có thể làm đồng minh, ít nhất là không đễ bị lộ tẩy, Draco bất đắc dĩ gật đầu, nhìn ra cửa thì thấy Blaise, thằng này đúng là tiếc chữ như vàng.

"Nếu chúng ta không thể đạt được một sự nhất trí chung, có lẽ tôi sẽ dùng Obliviat(bùa tẩy não)." Draco nhìn thẳng Pansy, nụ cười của cô nàng tắt ngấm.

"Draco!" Blaise bối rối mở miệng.

"Bao gồm cả mày, Blaise." Draco nhấn mạnh:"Tao sẽ làm cho bọn mày quên đi việc đã từng đến đây mà những lời nói không nên nói." "Đây là ý gì?" Pansy híp mắt, nghiêm túc hỏi.

Draco liếc Blaise một cái, mà rất hiển nhiên, Blaise hi vọng là Draco mở đầu.

"Blaise phát hiện cô có gì đó không bình thường, mà tôi thì biết cô không bình thường về điều gì." Draco nhún vai:"Đó là lý do ba người chúng ta ở đây vào lúc này."

"Cậu thì biết cái gì chứ?" Pansy nhịn không được giễu cợt, khuôn mặt vặn vẹo:"Buồn cười, cậu nghĩ cậu là ai......"

"Mệnh lệnh của Chúa tể Hắc ám...... Mưu sát......" Draco quan sát nét mặt của đối phương, sau đó khẳng định phán đoán của mình là chính xác.

"Cậu......" Mặt Pansy tái nhợt trong tích tắc, theo bản năng che đi cánh tau trái của minhg.

"Pansy......" Blaise vươn tay, muốn trấn an cô bạn đang mất bình tĩnh.

"Đừng chạm vào tôi!" Pansy giãy mạnh né tránh rất nhanh. Trong phòng tràn ngập nỗi bức bối tĩnh lặng, tiếng thở gấp sợ hãi của cô gái vang lên rõ mồn một, rất lâu sau đó, mới rốt cuộc dần dần bình tĩnh trở lại:"Làm sao cậu biết được?" Pansy hỏi yếu ớt.

"Tôi còn biết được nhiều chuyện khác cơ." Draco xoay người đi đến bên cạnh bàn, nói:"Tôi sẽ nói cho các cậu biết vài điều, sau đó hãy nói cho tôi biết sự lựa chọn của các cậu."

Là một chiếc bàn tròn bằng bạc, trong chớp mắt, hai người biết nó là cái gì.

"Chiếc bàn của sự thật, cậu tìm luôn cả thứ này ư?" Blaise tiến lên một bước, sự nghiêm túc của bạn mình đã vượt qua sự hiểu biết của cậu ta, cẩn thận đến khó tin. Cái bàn bình thường là màu bạc, đặt tay lên mặt bàn, nđú bạn nói thật thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu bạn nói dối nó sẽ nóng lên và biến thành màu đỏ, nếu không thể chứng thực được lời nói thì nó sẽ chuyển sang màu xanh lục.

"Có thể không trả lời, nhưng đừng có nói dối." Cái bàn này Draco mượn từ chỗ cha đỡ đầu, may mà ông ấy không có hỏi cậu quá nhiều:"Pansy, cô chọn đi? Có muốn rời khỏi đây, lựa chọn việc xóa trí nhớ?"

Đây là nhiệm vụ của bản thân, không ai có thể làm gì để ngăn nó lạivđược.

Pansy từng tuyệt vọng nghĩ như thế, nhưng hiện tại, cô nàng có thể có hy vọng khác đúng không? Ít nhất, cô sẽ không phải một mình chịu đựng giày vò đúng không?

Cô nàng hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười ngả ngớn:"Nói thật, nếu phải quên vẻ mặt đêm nay của Draco, sẽ là nuối tiếc lớn trong đời của tớ đấy." (má Pansy bớt bớt, con dân nghe dễ hiểu lầm lắm nhe)

Hết chương 16

Lảm nhảm: Pansy là một cô gái có cá tính, cá tính như thế nào hồi sau sẽ rõ

*Moa moa* A Tử gửi đến các tềnh yêu ngàn nụ hôn nồng cháy