Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 69




Tháng ngày gặp nhau thường trôi qua rất nhanh, cùng người một nhà trải qua năm náo nhiệt, trước đêm mùng bốn Hách Vân Sanh lại phải mang theo Hiểu Hiểu chuẩn bị hành lý đi về, dù sao ở H thị còn có một công ty lớn đang chờ Hách Vân Sanh trở về quản lý.

Mùng năm lên phi cơ, Hách Tường Vũ ôm bắp đùi Hiểu Hiểu khóc mếu máo, nói cái gì cũng không buông tay, so ra ba ruột Hách Vân Sanh của nó, lại không hề được Hách Tường Vũ đòi giữ lại tí nào.

Cuối cùng vẫn là mẹ Hách dụ dỗ nói đợi khi nó lớn lên một chút sẽ cho nó đến H thị đọc sách, lúc đó mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Hiểu Hiểu, Hách Tường Vũ mới như hiểu như không chịu buông lỏng tay lau nước mắt.

Bị Hách Tường Vũ nháo nhào như thế, Hách Vân Sanh có chút không muốn, lần thứ hai khuyên nhủ: “Ba mẹ, hai người đã ra ngoài nhiều năm, cũng nên về nghỉ ngơi đi. Tuy con  thừa nhận nơi này là nơi dưỡng lão tốt, nhưng là…”

Cha Hách vung tay lên, đánh gãy lời Hách Vân Sanh nói, “Không có gì nhưng là cả! Chúng ta vì con vất vả cả đời, còn không cho chúng ta được thanh nhàn mấy năm sao?! Cái gì mà chờ Tường Tường học tiểu học, chúng ta đều mặc kệ. Đến thời điểm đó, cha nhất định mang theo mẹ con cùng du lịch thế giới!”

Mẹ Hách liếc cha Hách một cái, “Du lịch thế giới cái gì mà du lịch thế giới?! Tôi còn muốn bảo vệ con trai của tôi cùng cháu trai đây này.”

Sắc mặt cha Hách trầm trầm, quay về phía Hách Vân Sanh vung tay, “Đi thôi đi thôi, nên làm gì thì làm đi, không có chuyện gì thì đừng xen vào chuyện của lão già này.”

Dứt lời, cha Hách liền ôm vai mẹ Hách quay về, vừa nói: “Cha nói đây là thật sự đấy, con thử xem, thời gian của cha cũng mới vừa kết hôn cách mấy năm, sau đó sinh ra con trai là con thời gian của cha lập tức bị phân đi một nửa, chiếm cả ba mươi năm, sau đó lại bị cháu trai chiếm nhiều năm như vậy, dù như thế nào đi nữa, sau khi chờ thằng nhỏ học xong tiểu học, toàn bộ thời gian của con cũng phải trả lại cho cha, thế giới của chúng ta chỉ có hai người mà thôi!”

Âm thanh của cha Hách theo gió rơi vào tai Hách Vân Sanh nghe không sót một chữ, nghe xong không khỏi cảm giác như có được hạnh phúc, tuy rằng lúc còn trẻ đó anh không tìm được chính xác cho mình một người tri kỉ để bầu bạn, nhưng cha mẹ của anh đều tìm thấy người thích hợp với mình, vì lẽ đó mà bọn họ mới nắm giữ được một gia đình hoàn chỉnh tốt đẹp.

Hách Vân Sanh mỉm cười kéo tay Hiểu Hiểu xoay người tiến vào cửa xét vé để đăng ký, anh tin tưởng anh cùng Hiểu Hiểu cũng sẽ như cha mẹ, cũng hạnh phúc như vậy.

——

Sau đó trở lại H thị, Hách Vân Sanh trải qua nhiều lần suy nghĩ cuối cùng quyết định đem Hiểu Hiểu mang đến công ty, vừa vặn Quách Ngọc xin nghỉ sinh phải có ít nhất bốn tháng, như vậy năm tháng không cách nào đi làm được, vị trí trợ lý tổng giám đốc tạm thời còn trống này phù hợp để nâng Hiểu Hiểu lên.

Tuy Hiểu Hiểu không thể trở thành trợ lý giúp anh công tác hoàn mỹ như Quách Ngọc được, nhưng để cho cậu bưng trà dâng nước cũng tốt hơn là để Hiểu Hiểu ở nhà một mình sau đó bị một ít người sai chạy. Vì lẽ đó mà sáng sớm mùng sáu, Hách Vân Sanh liền đưa tin mang theo Hiểu Hiểu không có bất kỳ ý kiến gì đến công ty.

Vì kỳ nghỉ đông nên Hách Vân Sanh phải xử lý hết đống văn kiện kia, anh sắp xếp Hiểu Hiểu tại vị trí của Quách Ngọc trước đây tiếp đó nói Hiểu Hiểu có chuyện gì thì có thể vào tìm anh, sau đó liền tiến vào phòng tổng giám đốc bắt đầu bận túi bụi vùi đầu xử lý việc công ty.

Thư ký của Hách Vân Sanh  ngoại trừ Quách Ngọc hỗ trợ ngoài ra còn có hai nam một nữ ba người phụ trách. Hách Vân Sanh mang Hiểu Hiểu đến cũng không có nói cái gì với ba người này, chỉ là để Hiểu Hiểu ngồi ở vị trí của Quách Ngọc cũng làm cho này ba người tinh anh trong xã hội này biết rõ chức vụ Hiểu Hiểu, thêm vào là Hách Vân Sanh đã thông báo không cần Hiểu Hiểu làm công việc đặc biệt gì, cho nên khi Hách Vân Sanh sau một trận bận bịu lúc đi ra liền nhìn thấy phụ trợ ngoài cửa của anh đã phân công việc làm cho Hiểu Hiểu, mà Hiểu Hiểu cũng như bình thường,không chút lời oán hận nào chăm chú làm công việc được giao.

Thời điểm ban đầu Hách Vân Sanh nhìn thấy Hiểu Hiểu sử dụng máy vi tính làm việc anh rất kinh ngạc, vừa đi tới vừa nhìn, tuy rằng tốc độ Hiểu Hiểu đánh chữ rất chậm, nhưng trên màn hình từng chữ từng chữ một tích lũy thành một phần văn kiện, Hiểu Hiểu trải qua một ngày rưỡi phấn đấu, phần văn kiện này mới thành công kế đến tìm tới dấu chấm tròn in ra cho Hách Vân Sanh.

Tuy rằng tốc độ hoàn thành của Hiểu Hiểu rất chậm, nhưng đối với Hiểu Hiểu có liên quan đến vị lớn nào đó, đám người tinh anh không dám có chút lời oán hận, chỉ  khi Hiểu Hiểu hoàn thành xong công việc trước lại tiếp tục sắp xếp một việc làm đơn giản khác thích hợp cho Hiểu Hiểu, sẽ không để cho Hiểu Hiểu bận quá, tất nhiên sẽ không để cậu nhàn rỗi là được rồi.

Mà Hiểu Hiểu cũng đang trong quá trình chậm rãi làm quen công việc thuộc quy trình của một trợ lý,  ngay cả Hách Vân Sanh cũng phải thán phục năng lực thích ứng cùng học tập của Hiểu Hiểu, rất khó tưởng tượng được thời điểm mới quen Hiểu Hiểu vẫn còn là một đứa trẻ không hiểu sự đời, hiện tại lại trở thành một trong những trợ lý đắc lực của anh, có thể nói Hách Vân Sanh đã nhìn Hiểu Hiểu từng chút từng chút trưởng thành, chỉ có một điều khiến Hách Vân Sanh nhức đầu không thôi.

Một ngày này như thường ngày, Hách Vân Sanh hoàn thành công việc đứng lên duỗi người một chút, cầm lấy cái áo khoát trên ghế đi tìm Hiểu Hiểu lúc tan tầm, mới vừa đẩy cửa ra liền nghe được một trong những trợ lý nam của anh kinh ngạc thốt lên một tiếng, kế đến bắt đầu ai oán gào thét lên: “Một ngày nỗ lực của tôi a!!!”

Ngay sau đó là âm thanh Hiểu Hiểu thản nhiên nói, “Xin lỗi.” Chỉ một từ, không có bất kỳ giải thích nào.

Cho dù trợ lý nam không cao hứng, nhưng lúc này cũng không thể không miễn cưỡng vui cười, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi làm lại một lần nữa là được rồi.”

Hách Vân Sanh đi ra ngoài, híp mắt quét một vòng xem xét tình huống chung quanh, liền rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Lúc này Hiểu Hiểu ôm một phần văn kiện đứng phía sau vị trợ lý nam ai oán kia, bên chân Hiểu Hiểu là nguồn điện máy vi tính đã rời khỏi ổ điện nằm dưới đất, nghĩ đến Hiểu Hiểu “Không cẩn thận” làm nguồn điện của trợ lý nam đó đá rơi xuống, mà người trợ lý nam kia làm việc lại không có thói quen lưu trữ, vì vậy mà khi đột nhiên cắt điện khiến một ngày nỗ lực của anh ta đi tong.

Hiểu Hiểu hiểu được mình làm chuyện sai, cúi đầu đi tới Hách Vân Sanh ở phía sau nhất thiết xin lỗi, “Xin lỗi, Vân Sanh.” Đồng dạng không có giải thích, nhưng̀ ngữ khí so với vừa nãy lúc cùng trợ lý thì giọng nói lần này chứa thành ý gấp trăm lần.

Hách Vân Sanh ý vị không rõ hừ hừ một tiếng, quay về phía trợ lý nam, nói: “Tiểu Đỗ a, cậu không cần buồn, ngược lại vụ này cũng không cần xử lý vội, xem như tôi không tính toán ngày này của cậu, ngày hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai làm tiếp cũng được.”

Tiểu Đỗ nghe xong lời này, buồn bực cái gì đều biến mất không thấy tăm hơi, đổi một vẻ mặt sùng bái hướng về Hách Vân Sanh nịnh nọt, “Giám đốc, ngài chính là cứu tinh của tôi a! Tôi yêu ngài chết mất thôi!”

“Được rồi, tôi đi trước.” Hách Vân Sanh không để ý tiểu Đỗ nữa, đi vào thang máy. Hiểu Hiểu buông mắt xuống, mím chặt môi đi theo Hách Vân Sanh.

Dọc theo đường đi, Hách Vân Sanh không nói một câu nào với Hiểu Hiểu, trực tiếp lái xe chở Hiểu Hiểu đến một mảnh đất xa lạ có khu biệt thự mới dừng xe.

“Xuống xe.”

Ngữ khí Hách Vân Sanh biến hóa không nhiều bao nhiêu, âm thanh so với bình thường âm trầm thêm mấy phần, Hiểu Hiểu vừa nghe liền biết Hách Vân Sanh không vui, đành phối hợp với hoàn cảnh xa lạ, lúc này Hiểu Hiểu lập tức hoảng, “Chủ nhân —— ”

Hách Vân Sanh không thèm nhìn Hiểu Hiểu một chút, liền xuống xe, đứng ở phía trước chờ xe Hiểu Hiểu.

Sắc mặt Hiểu Hiểu trắng bệch, tuy trong lòng sợ sệt, nhưng cậu vẫn mím bờ môi nhạt sắc, ngoan ngoãn xuống xe đi đến phía sau Hách Vân Sanh, nhanh chóng nghe Hách Vân Sanh nói: “Đi theo anh.”