Hiểu Hiểu cùng Hách Vân Sanh nắm tay đi xuống phi cơ, vừa mới ra khỏi máy bay, liền nghe thấy có người hô một tiếng “Ba ba”, sau đó một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn nhào tới.
Hách Vân Sanh tay mắt lanh lẹ tiếp được bé trai đang vội vàng chạy đến, cười to rồi hôn một cái thật kêu ở gò má đứa bé: “Ôi thằng nhóc này, ba nhớ con lắm đó!”
Bé trai cũng quay lại ôm Hách Vân Sanh một cái: “Tường Tường cũng rất nhớ ba, mỗi lần nghĩ tới tay đều đau.”
Hách Vân Sanh nhíu mày, mở tay Hách Tường Vũ ra, một vết thương nhợt nhạt hiện ngay trên bàn tay nhỏ trắng mịn.
Lúc này ba mẹ Hách Vân Sanh từ đằng xa đi tới, nghe được Hách Tường Vũ nói, bà nội liền lên tiếng: “Còn không biết là ai nghịch ngợm, thừa dịp khi bà nấu cơm lén lút cầm dao nhỏ mang ra chơi.”
Miệng Hách Tường Vũ chu lên, ồn ào la lớn: “Đau quá … đau quá.”
Hách Vân Sanh nhìn bộ dáng của Hách Tường Vũ, nhịn không được nhếch miệng, quay đầu lại nhìn Hiểu Hiểu một chút, ở trong lòng anh, Hiểu Hiểu cùng con trai của anh đều giống hệt như thế, có lúc khiến người khác đau lòng, có lúc lại đơn thuần đến mức làm người ta không nhịn được mà phình bụng cười to, đương nhiên cũng sẽ có lúc bướng bỉnh, cái tính khí này hầu như khiến anh tức giận đến phát điên.
Hác Vân Sanh chỉ nhìn một lát liền thu hồi ánh mắt, bàn tay to khẽ đánh nhẹ lên lòng bàn tay khéo léo mảnh mai của Hác Tường Vũ, giả bộ hung ác nói một câu: “Đáng đời con!”
Hác Tường Vũ oan ức chu miệng, giả vờ đáng thương, Hách Vân Sanh không để ý tới bé, liền để cậu xuống đất, xoay người lại lập tức ôm ba mẹ anh, dành cho mỗi người một cái ôm thật ấm áp: “Ba mẹ, sao hai người lại đến đây? Cứ để con tự về là được rồi.”
Ba Hách lườm: “Mẹ con ở nhà chờ không được, muốn đích thân tới đón con, cùng tên nhóc thối kia của con kết hợp ăn ý với nhau, vậy nên mới đến đây. Ba làm sao cũng không ngăn cản được.”
Mẹ Hách không nhìn mặt ba Hách, cứ thế nắm tay Hách Tường Vũ đi tới trước mặt Hiểu Hiểu: “Con là Hiểu Hiểu đúng không, Hách Vân Sanh đều nói với chúng ta rồi. Chúng ta không phải loại người không hiểu chuyện, con chỉ cần nghe theo trái tim là được. Nếu con theo tên kia, nhà của nó chính là nhà của con, chúng ta cũng là người thân của con, ở trước mặt chúng ta không cần câu nệ. Đi, về nhà, mẹ sẽ nấu cho các con canh xương, con gầy như vậy nên cố gắng bồi bổ một chút.”- Mẹ Hách không nói lời gì, càng không cho cậu bất kỳ cơ hội nào từ chối, sau đó trực tiếp kéo Hiểu Hiểu đi.
Hiểu Hiểu bị lôi kéo liền bước theo, biết người lôi cậu là mẹ của Hách Vân Sanh, cậu căn bản không dám tránh thoát hay phản kháng gì, chỉ có thể quay đầu lo lắng nhìn lại, trong đôi mắt thủy nhuận tràn ngập kinh hoảng.
Hiểu Hiểu rất ít tiếp xúc cùng với phụ nữ, huống chi người phụ nữ này còn là mẹ của Hách Vân Sanh.
Trong đầu Hiểu Hiểu chưa từng có ký ức với ba mẹ mình, đối với cái từ “người thân” này bị cậu sử dụng trên người Nghiêm Quân, xem Nghiêm Quân là người nhà, mà hiện tại đây chính là người thân của Hách Vân Sanh. Hoặc là chính Hiểu Hiểu cũng không hiểu ý nghĩa của người thân đến cùng là cái gì, Hách Vân Sanh là chủ nhân của cậu, là toàn bộ của cậu, đương nhiên cũng chính là người thân của cậu.
Mà lúc này, cậu bị người thân của anh làm quen gần gũi, khiến cậu có một cảm giác không biết phải làm sao, mãi đến khi nhìn thấy Hác Vân Sanh giống như cổ vũ, cậu mới thoáng an tâm, gật đầu, đuổi theo bước chân của mẹ Hách.
Ba Hách dừng xe ngay cách đó không xa, nhóm người liền nhanh chóng qua tới đó, mở cửa, lái xe trở về nhà.
Vì có Hách Vân Sanh nên trọng trách lái xe đương nhiên liền vào tay anh, vốn dĩ Hiểu Hiểu muốn ngồi ghế phụ, kết quả là bị mẹ Hách cùng Hách Tường Vũ mang theo ngồi ở phía sau. Ba Hách nhìn bộ dáng mẹ Hách xem “Con dâu” càng nhìn càng yêu thích, lắc đầu cười cười ngồi phía trước.
Mẹ Hách đã ngồi vào xe vẫn không chịu buông tay Hiểu Hiểu ra, bắt đầu hỏi Hiểu Hiểu chuyện nhà rồi cái này cái kia, tất nhiên Hiểu Hiểu rất hồi hộp, may mắn thay Hách Vân Sanh đã dặn dò từ lâu, việc liên quan tới thân phận nô lệ cậu không được nói đến dù chỉ một chữ, chỉ cần dựa theo tài liệu Hách Vân Sanh đưa cho cậu tối hôm qua mà hơi cứng ngắc trả lời.
Lúc đầu đứa nhỏ Hách Tường Vũ còn không dám nói chuyện cùng Hiểu Hiểu, trong chốc lát liền quen, trực tiếp trèo lên trên chân Hiểu Hiểu, trái một câu anh phải một câu anh nghe thật vui tai.
Nếu nói Hiểu Hiểu rất ít tiếp xúc cùng người khác giới, ngược lại cậu tiếp xúc với trẻ em càng tốt hơn.
Thấy thân thể nho nhỏ của Hách Tường Vũ loạng choà loạng choạng trên đùi của cậu, Hiểu Hiểu sợ đứa nhỏ ngã xuống nên không dám đưa tay ôm, sâu trong nội tâm của cậu cực kỳ muốn thân quen cùng đứa nhỏ này, hai loại mâu thuẫn trong lòng dằn vặt từ nãy giờ, cuối cùng dưới ánh mắt ôn nhu của mẹ Hách mà cẩn thận từng li từng tí đem Hách Tường Vũ mềm nhẹ ôm vào trong ngực, đứa trẻ gặp được cơ thể mềm nhuyễn của Hiểu Hiểu, nháy mắt trong lòng liền lan tràn cảm giác “Tình mẹ”.
Hiểu Hiểu không nhiều lời, cũng may mẹ Hách hỏi gì cậu đáp nấy.Tuy Hách Tường Vũ không phải là người lớn nhưng nói rất nhiều, từ chó con nhà hàng xóm đến người bạn nhỏ trong nhà trẻ, rồi tới ngày hôm qua xem phim hoạt hình, một lần tiếp một lần thành cuộc nói chuyện nhốn nháo. Hai người một người nói vui vẻ một người nghe chăm chú, ngược lại làm cho người khác khi ở chung có một cảm giác hòa hợp ấm áp lạ thường.
Mẹ Hách ở bên cạnh nhìn hai người vui vẻ đùa giỡn, hài lòng gật đầu. Ba Hách phía trước lại trợn tròn mắt.
Lúc này đã qua giao thừa, Hách Vân Sanh đỡ ba Hách quá chén chợt nhớ lại vẻ mặt ông khi đó mới biết có ý nghĩa gì, anh nhìn thấy mẹ Hách đối xử Hiểu Hiểu so với con ruột là anh còn tốt hơn thì có cảm giác dở khóc dở cười.
Hách Vân Sanh bị thất bại trong hôn nhân, nó không chỉ đả kích Hách Vân Sanh mà còn lưu lại nỗi ám ảnh trong lòng ba mẹ, hơn nữa bọn họ đã có người thừa kế huyết thống – Hách Tường Vũ, vì lẽ đó mà chuyện Hách Vân Sanh ra ngoài tìm một người đàn ông bầu bạn tri kỷ, ba Hách cùng mẹ Hách cũng không có phản đối gì.
Ngược lại, mẹ Hách không được thoải mái như thế, thậm chí còn căng thẳng dặn ba Hách chờ con dâu đến rồi sau đó nói chuyện chính trong nhà và còn có cái dáng vẻ thật uy nghiêm nữa, thảo luận cùng con dâu về trách nhiệm gia đình liền giao cho bà, dù sao cũng đều là phụ nữ, chắc chắn sẽ có quan niệm chung với nhau.
Sau đó bà còn nói, con dâu là một đứa trẻ mồ côi, bà nhất định phải đối xử với con dâu như chính con gái ruột của mình vậy, làm cho con dâu không thể rời bỏ tình mẹ này, càng không thể rời xa con trai của mình.
Khi nghe xong ba Hách đáp lại bằng một tiếng xì cười, nói: “Bởi vì con dâu yêu thích con trai mình mới chấp nhận bên nhau, bà còn sợ chuyện gì nữa?”
Mẹ Hách liền hờn dận quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn mặt ba Hách.
Sau khi biết được những chuyện này, những lúc không có người, Hách Vân Sanh sẽ cười híp mắt gọi Hiểu Hiểu: “Vợ ~”, mỗi lần nghe anh gọi như vậy, Hiểu Hiểu đều xấu hổ tới gần Hách Vân Sanh bộc lộ tình cảm chân thành.