Hai giờ sau, Hách Vân Sanh mang theo Hiểu Hiểu về tới căn hộ nằm ở H thị thuộc về chính bọn họ, anh trước tiên kéo Hiểu Hiểu vào phòng bếp quay một vòng tìm được một cái chậu sắt đường kính khoảng nửa thước, rồi mới đem cái túi hồ sơ mãi mang trên người chưa từng mở ra dùng cái bật lửa đốt cháy ném vào trong chậu sắt.
Bên trong cái túi là tư liệu về Hiểu Hiểu, tất cả cơ hồ đều là chất dễ đốt, gặp phải lửa trong nháy mắt liền mãnh liệt bốc cháy.
Hiểu Hiểu nhìn ngọn lửa trong chậu sắt chớp động ánh sáng yếu dần rồi chậm rãi dập tắt, giống như một nghi thức cáo biệt cáo biệt với quá khứ mà thư hoãn thở ra một hơi. Cậu ngẩng đầu nhìn Hách Vân Sanh nhu thuận kêu một tiếng: “Chủ nhân.”
Hách Vân Sanh có chút không vui hơi hơi nhíu mày, “Sau này gọi tôi là Vân Sanh.”
Lần này Hiểu Hiểu ngược lại không có kháng cự như trước kia, thân thể tiến vào trong lồng ngực lớn của Hách Vân Sanh mềm mềm nị nị mà kêu lên: “Vân Sanh.”
Lúc nghe thấy cái xưng hô này, trong nháy mắt tâm tình Hách Vân Sanh thay đổi cực lớn, cười tủm tỉm mà nói với Hiểu Hiểu: “Em cũng không được bệnh hay quên mà quay đầu liền đem việc này quên đi đâu.”
“Vâng, Vân Sanh.” Hiểu Hiểu gật đầu. Tuy rằng chỉ là thay đổi xưng hô, nhưng ở ý nghĩa nào đó đã nói lên, Hiểu Hiểu không thể nghi ngờ là đã bước một bước rất lớn về phương hướng của Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu nhu thuận, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa chóp mũi cậu một chút, “Nếu Hiểu Hiểu nhà ta đã ngoan như thế, tôi liền giúp em đem đồ vật trong thân thể lấy ra được không?”
Hiểu Hiểu gật đầu, trong tròng mắt xinh đẹp hiếm khi hiện lên ngượng ngùng.
Bất luận có phải là thủ đoạn mới của Hiểu Hiểu để lấy lòng Hách Vân Sanh hay không, nhưng không thể nghi ngờ là cậu đã thành công, tươi cười trên mặt Hách Vân Sanh tăng lên, kéo Hiểu Hiểu đi tới trong phòng tắm của phòng khách.
Tuy rằng Hiểu Hiểu kinh ngạc tại sao là phòng khách mà không phải là phòng ngủ, nhưng bàn tay lửa nóng của Hách Vân Sanh đang cởi quần cho cậu đã khiến Hiểu Hiểu không có cách nào suy nghĩ nhiều được, chỉ có thể thuận theo lực đạo của Hách Vân Sanh đem bên mông đặt lên bồn rửa tay, chậm rãi mở rộng hai chân.
Lúc này trên người Hiểu Hiểu trừ bỏ một cái quần trinh tiết ra thì đã không còn cái gì khác.
Hách Vân Sanh sau khi nhìn thấy đồ vật trên người Hiểu Hiểu liền không chút dấu vết mà nhíu một chút, ngón tay linh hoạt cởi bỏ đai lưng bên hông, mảnh trước của quần trinh tiết hóa thành một tấm vải dệt rũ xuống, chỉ có phía sau là còn cùng đồ vật trong cơ thể Hiểu Hiểu gắn liền với nhau.
Hách Vân Sanh nhìn đồ vật không có chút hàm lượng kỹ thuật nào này, một bên mắng Hồng Thăng keo kiệt một bên may mắn Hiểu Hiểu cũng không phải chịu khổ lắm, nhưng lúc nhìn thấy thanh nha đã nửa cứng lên của Hiểu Hiểu, lần thứ hai nhịn không được mà đen mặt.
Hách Vân Sanh dùng tay cầm đồ vật lửa nóng của Hiểu Hiểu, liền nghe được một tiếng hút không khí của Hiểu Hiểu, anh nhăn mày dùng hai ngón tay kẹp lấy một đồ vật lớn chừng cái móng tay trên đỉnh thanh nha chậm rãi xoay tròn rút ra ngoài, cũng may Hiểu Hiểu bởi vì tình dục tràn đầy nên tuy rằng bị ngăn chặn nhưng vẫn tràn ra một chút tinh dịch làm trơn, khiến cho Hách Vân Sanh hành động cũng không quá mức gian nan.
Thời điểm đồ vật hoàn toàn rời khỏi thân thể Hiểu Hiểu Hách Vân Sanh mới thả lỏng thở ra một hơi, tuy rằng lúc anh học tập SM cũng đã “Khắc sâu” hiểu biết đối với thứ này, nhưng là thời điểm nhìn thấy vài thứ kia mang trên người Hiểu Hiểu, anh vẫn không nhịn được phiền chán đem vật nhỏ nhìn như vô hại nhưng kì thực uy lực lại cực lớn kia phẫn hận ném vào thùng rác. Đương nhiên, cái dương cụ giả cùng toàn bộ bộ phận quần trinh tiết thấp kém kia cuối cùng cũng không thoát khỏi cùng vận mệnh như thế.
Lúc những đồ vật chướng mắt đó toàn bộ đều xử lý xong, trên mặt Hách Vân Sanh mới lộ ra nụ cười, anh nắm lấy đồ vật của Hiểu Hiểu hỏi: “Bao lâu không phát tiết rồi? Thế nhưng còn có tinh thần như thế.”
Hiểu Hiểu bám bả vai Hách Vân Sanh duy trì cân bằng thân thể, nghe xong Hách Vân Sanh ôn hòa, cắn môi nhẹ giọng nói: “Từ sau khi… rời khỏi Vân Sanh, Hiểu Hiểu chưa từng phát tiết qua.”
“Không tự mình dùng tay…” Hách Vân Sanh mới vừa hỏi ra, liền nhớ tới quy củ của nô lệ mà Hiểu Hiểu vẫn luôn thờ phụng như thần minh, trước kia Hách Vân Sanh tuyệt đối không thể tưởng tượng được thế nhưng cũng sẽ có một ngày anh sẽ bởi vì Hiểu Hiểu tuân thủ quy củ mà cao hứng.
Hách Vân Sanh dùng ngón tay nhẹ búng dục vọng thẳng tắp của Hiểu Hiểu một chút, lúc nghe đến Hiểu Hiểu kêu rên liền hạ người xuống, nói: “Xem xét thấy Hiểu Hiểu ngoan như thế, tôi quyết định sẽ thưởng cho em.”
Anh một bên mềm nhẹ đem dục vọng của Hiểu Hiểu hàm vào miệng, một bên ngón tay đi vào phía sau thân thể của Hiểu Hiểu tham tiến vào tiểu huyệt đã bị dương cụ giả khai phá đến mềm mại dị thường của Hiểu Hiểu. Hiểu biết của Hách Vân Sanh đối với thân thể của Hiểu Hiểu cũng coi như đã thấu triệt, rất dễ dàng tìm được một khối nhô ra không quá rõ ràng trong thân thể Hiểu Hiểu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đồng thời Hiểu Hiểu liền nhịn không được mà run rẩy đứng lên, mềm mại hô: “Vân Sanh ── ”
Trước kia Hiểu Hiểu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày được đối đãi ôn nhu như thế, cho dù Hách Vân Sanh không phải là lần đầu tiên làm chuyện như vậy với cậu, cậu vẫn có chút cảm giác hư ảo không chân thật, huống chi là khi đang ôn chuyện cũ sau khi đã trải qua một tháng sinh hoạt không tốt này.
Hiểu Hiểu cuối cùng vẫn không có nhịn xuống, tay cậu chụp lên đầu Hách Vân Sanh năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn màu đen có chút cứng của Hách Vân Sanh, thật giống như có một loại cảm giác không biết thân ở phương nào.
Hách Vân Sanh vừa nhấc đầu liền thấy Hiểu Hiểu nhìn anh toát ra một loại ánh mắt si mê, trong lòng thỏa mãn nhanh chóng bành trướng, ngón tay trong hậu huyệt của Hiểu Hiểu dùng sức trên đỉnh yếu ớt kia một chút, thời điểm cảm giác được vật nhỏ trong miệng kịch liệt nhảy lên liền dùng sức hút, một cỗ mùi vị nồng hậu liền khuếch tán trong miệng.
Hiểu Hiểu bình ổn trở lại muốn đoạt đi đồ vật trong miệng Hách Vân Sanh nhưng rõ ràng đã chậm một bước, Hách Vân Sanh cười hì hì hưởng thụ Hiểu Hiểu chủ động hiến hôn, trong miệng trừ bỏ hương vị nồng hậu của tinh dịch ngoài ý muốn đã không còn bất kỳ chất lỏng dư thừa gì nữa.
Hiểu Hiểu tại trong miệng Hách Vân Sanh hút không được đồ vật thì không khỏi có chút hoảng sợ, dù sao ý thức của nô lệ cũng đã cắm rễ quá sâu trong thân thể cậu, theo bản năng liền muốn quỳ xuống nhận sai.
Không nghĩ tới Hách Vân Sanh giữ chặt cậu cười nói: “Hương vị cũng không tệ lắm, chính là không đủ để đầy bụng, Hiểu Hiểu tôi đói bụng.”
Hách Vân Sanh một lời hai ý nghĩa, Hiểu Hiểu xấu hổ cúi đầu vươn tay hướng về phía trên người Hách Vân Sanh, lại bị Hách Vân Sanh đè lại, “Chúng ta đi siêu thị mua chút thức ăn đi, tôi đã lâu không có ăn đồ ăn em làm rồi.”
Hiểu Hiểu gật đầu, lúc này Hách Vân Sanh nói cái gì thì chính là cái đó.
Hách Vân Sanh chỉ một câu thôi đã đem ngón tay còn trong cơ thể Hiểu Hiểu rút ra cười xấu xa hỏi, “Vậy em có đói bụng không?”
Hiểu Hiểu cắn môi gật gật đầu, đột nhiên có chút không dám nhìn ánh mắt thâm thúy kia của Hách Vân Sanh.
“Vậy chúng ta đi nhanh thôi.” Hách Vân Sanh cuối cùng cũng cười to buông Hiểu Hiểu ra, “Trước khi đi siêu thị, tôi cho rằng em nên tắm rửa đã thì tốt hơn.”
“Vâng, Vân Sanh.”
Hách Vân Sanh sờ sờ đầu Hiểu Hiểu xoay người đi ra ngoài, “Tôi ở bên ngoài chờ em.”
Hiểu Hiểu lần thứ hai gật đầu, sau khi nhìn bóng dáng Hách Vân Sanh biến mất sau cửa thì như có điều suy nghĩ cúi đầu, cậu tựa hồ cảm giác có chỗ nào là lạ, nhưng lại nói không nên lời rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.