Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 5: Là ai




Nghiêm Quân mười sáu tuổi liền học xong “bộ môn” theo đuổi nữ nhân, chơi nam nhân, nếm qua đủ loại cực hạn.Trong khi Hách Vân Sanh thì vừa vặn trái lại, anh ta luôn giữ gìn lần đầu tiên của mình cho ngày kết hôn, cuối cùng cũng cưới hỏi đàng hoàng một nữ nhân đem về làm vợ.

Hách Vân Sanh không giống người khác ở…… ví như là sự nghiệp thành công hay đại loại là con ông cháu cha gì gì đó, có một chút tài sản liền đi khắp nơi lưu tình, trong nhà hồng kì chưa ngã bên ngoài cờ bạc bồng bềnh. (*)

(*) ý nói lăng nhăng, bồ bịch tùm lum, một tay bắt hai con cá….. ^^

Hách Vân Sanh chưa bao giờ lạm tình, sinh hoạt tình *** của anh rất đơn điệu, cơ hồ ngoại trừ vợ, anh chưa lên giường với bất kì ai khác, đừng nói chi sẽ chấp nhận tiếp xúc thân mật với một “tình nô chuyên nghiệp” như Hiểu Hiểu.

Theo lý thuyết mà nói với cái mác tổng giám đốc tập đoàn Hách thị, ắt hẳn sẽ có khối nữ nhân mơ ước được bò lên giường của Hách Vân Sanh.

Cũng có thể bởi vì đã tiếp xúc qua nhiều nữ nhân, nên anh cho rằng nữ nhân đều là loại có ngực, vô tri, ngốc nghếch, ngoài trừ biết xài tiền, những thứ khác hoàn toàn thiểu năng. (quá đáng TT^TT)

Cùng nữ nhân qua lại như vậy, chỉ có thể phát tiết dục vọng trên giường một chút, trên tâm lý vẫn chưa tìm được người có thể an ủi. Hách Vân Sanh tự nhận bản thân không phải là người chú trọng phương diện này, anh tình nguyện cấm dục, cũng không muốn lên giường với thứ “nữ nhân vô tri” kia trên giường hỗn độn, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian, nói không chừng còn sẽ bị quấn lấy.

Mà Hiểu Hiểu, đối với hành động khi nãy, trong mắt Hách Vân Sanh, không thể nghi ngờ là đã bị đánh đồng với loại “nữ nhân vô tri” kia rồi.

Nếu có thể, Hách Vân Sanh tuyệt đối không muốn có bất kì tiếp xúc gì với hạng người này!

Sau khi tan tầm, Hách Vân Sanh không muốn trở về nhà. Chính xác hơn là anh không muốn lại nhìn thấy “thứ kia”, thứ làm anh cảm thấy thật đau đầu.

Căn hộ đó tuy không phải là bất động sản duy nhất mà anh có, nhưng lại chính là nơi duy nhất anh có thể ngủ được. Những bất động sản khác đều đã phủ đầy bụi, không có ai quét dọn đã nhiều năm rồi.

Cho nên Hách Vân Sanh không còn sự lựa chọn nào khác, nhất định phải trở về, trừ phi…. anh muốn ngủ ngoài đường.

Hách Vân Sanh đứng trước căn hộ của mình hít sâu một hơi, thấy rằng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, dù có lại gặp người làm mình đau đầu cũng sẽ không vì thế mà hỏa khí quá lớn đem mình thiêu chết. Mở cửa đi vào, ngoài ý muốn phát hiện bên trong hoàn toàn im ắng, thật giống như trước đây, ngoài mình ra trong căn hộ không còn ai.

Hách Vân Sanh dạo một vòng trong phòng khách, vẫn không thấy bóng dáng nào khác.

Chẳng lẽ là đi rồi?

Hách Vân Sanh có chút cao hứng, thế nhưng lại phát hiện cánh cửa kia đang khẽ lắc lư kèm theo tiếng vang rất yếu ớt, mong ước vỡ tan.

Hách Vân Sanh biết rõ, đằng sau cánh kia, nhất định có người đang đu mình trên cửa.

Hách Vân Sanh thở dài một hơi, như vậy cũng tốt, chỉ cần cậu ta đừng ở trước mặt mình trong tư thế quỳ mà trên người không có một mảnh vải là được, cậu ta thích ở đâu thì cứ ở đó, Hách Vân Sanh này cũng không phải không nuôi nổi một người. Anh thoải mái trở về phòng nghỉ ngơi, hy vọng người kia biết thức thời đừng xuất hiện lượn lờ trước mặt. Trước khi lên giường, Hách Vân Sanh nghĩ nghĩ, liền chạy tới cửa khóa trái lại. Như vậy sẽ đảm bảo an toàn hơn.

Sáng ngày thứ hai, Hách Vân Sanh không như mọi ngày giãy giụa một chút rồi mới mở mắt, mà là nhìn quanh bốn phía, xác định không có cái gì lạ, mới yên lòng thở một hơi chầm chậm xoay người ngồi dậy, sau khi định thần xong, mới mò mẫm đi rửa mặt.

Mọi thứ tựa như trước kia lúc Hiểu Hiểu chưa xuất hiện, yên lặng mà thư thái. Đi làm, tan tầm, ngủ, cuộc sống bận rộn mà phong phú.

Tự dưng Hách Vân Sanh lại nghĩ đến, hôm đó tức giận trách mắng hình như khá nặng, về sau không nhìn thấy người kia cũng hơi kì quái a.

Hôm nay tỉnh táo lại, cảm thấy những lời kia có chút nghiêm trọng, anh cũng có chúy ý muốn nói lời xin lỗi với cậu.

Nhưng mà lại nghĩ tới, người kia hiện tại rất yên tĩnh, rất an phận thủ thường, nếu anh tiến đến nói xin lỗi, người kia có thể hay không lại quấn lên anh nữa?

Hách Vân Sanh trái lo phải nghĩ, quyết định nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, khỏi mắc công lại khiến anh tức chết, bị một yêu tinh quấn lấy mình rất khủng khiếp a.

Thế là, Hách Vân Sanh yên tâm thoải mái tiếp tục cuộc sống như thường lệ.

………………………………………..

Mà bên này, Hiểu Hiểu mỗi ngày sớm muộn gì cũng đều nằm sấp lên cửa lắng nghe âm thanh bên ngoài. Chủ nhân đã lên tiếng, cậu liền không dám xuất hiện trước mặt chủ nhân nữa, chờ đợi một ngày nào đó chủ nhân sẽ nhớ tới cậu gọi cậu đến bên cạnh, chỉ cần được nhìn chủ nhân là tốt rồi…

Nhưng đó chỉ là nguyện vọng mỏng manh thôi, tựa như bọt biển, dễ dàng bị nghiền nát.

Hiểu Hiểu biết, có lẽ nguyện vọng này vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

Hiểu Hiểu đã tới đây năm ngày rồi, cũng đồng nghĩa với việc cậu đã năm ngày không có ăn uống gì, dù cho đói bụng đến hoa cả mắt, đầu thì choáng, tứ chi vô lực, nhưng là Hiểu Hiểu vẫn một mực ngoan ngoãn làm theo lời Hách Vân Sanh đã nói… không được xuất hiện trước mặt chủ nhân.

—- Đừng để cho tôi nhìn thấy cậu nữa…

Những lời này tựa như ma chú, từng khắc từng khắc in vào trong đầu, nhắc nhở Hiểu Hiểu, cậu đã bị chủ nhân ghét bỏ.

Thế nhưng, Hiểu Hiểu lại không thể khống chế bản thân muốn tiếp cận chủ nhân. Bởi vì tất cả con người cậu, thậm chí là ý nghĩa của cuộc sống, chính là vì để giải trí cho chủ nhân. Một khi không có chủ nhân, Hiểu Hiểu sẽ sụp đổ.

Muốn được chủ nhân gọi đến, chính là động lực chèo chống bản thân không được ngã xuống.

Mỗi ngày Hiểu Hiểu đều nằm sấp lên cửa, cậu muốn nghe được âm thanh bên ngoài, nghe được âm thanh của chủ nhân. Như vậy mới làm cho cậu cảm thấy chủ nhân vẫn còn bên cạnh cậu, không có rời xa cậu.

Một buổi chiều nọ, Hiểu Hiểu đang ngồi chồm hỗm dựa vào cửa, lỗ tai theo thói quen mà kề sát vào vách cửa. Đột nhiên, cậu nghe được tiếng mở cửa ở bên ngoài. Hiểu Hiểu đã không còn phân biệt được ngày giờ nữa rồi, cậu chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ….. ưm…trời chưa tối mà, cậu nhớ là ngươi giúp việc cũng đã đến rồi nha.

Có lẽ, là chủ nhân trở về rồi.

Hiểu Hiểu không xác định, lỗ tai càng thêm dán sát vào cửa, ý đồ muốn xuyên qua tầng ván gỗ dày đặc này thu được nhiều tiếng động của Hách Vân Sanh, dù là âm thanh đi qua đi lại cũng được.

Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của Hiểu Hiểu, âm thanh bên ngoài đã nhiều hơn bình thường, binh binh bang bang, giống như là đang tìm đồ đạc gì đó.

Hiểu Hiểu mân lấy môi, cậu thật sự rất muốn nói: Chủ nhân, Hiểu Hiểu có thể giúp người tìm……

………………………………..

Hách Vân Sanh đè lên huyệt thái dương, anh để quên một phần tài liệu trọng yếu ở nhà, trải qua nhắc nhở của trợ lý đặc biệt, anh mới nhớ tới, hôm nay là ngày hẹn cùng Vương tổng, năm giờ gặp tại khách sạn “Lê thế”, thương lượng vấn đề liên quan đến tục ước. (*)

(*) một loại hợp đồng

Vậy mà hợp đồng, lại bị anh đặt ở nhà quên mang theo.

Vốn là chuyện này hẳn là sai trợ lý đặc biệt làm, nhưng vấn đề lại là cô ấy đã có thai được năm tháng, vì công ty, cô kiên trì làm tiếp, anh làm sao lại không biết xấu hổ giày vò phụ nữ có thai như vậy chứ?

Bất đắc dĩ, Hách Vân Sanh phải tự mình về nhà lấy.

Lái xe vào gara, Hách Vân Sanh khóa xe xong lại vội vã chạy vô nhà, vừa tới cửa, liền dừng lại.

Cửa nhà, chính là đang khép hờ sao!

Đây là cái tình huống gì? Là người giúp việc trước khi về quên khóa cửa, hay là người kia đi ra ngoài rồi?

Hách Vân Sanh cau chặt lông mày, anh cảm thấy huyệt thái dương đang nhảy dựng lên, tựa hồ như sắp nổ tung.

Người này sao không để cho anh bớt lo, đi cũng không biết khóa cửa sao?

Hách Vân Sanh đẩy cửa ra, suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mặt làm cho khiếp sợ mà hô lên.

Trong phòng vô cùng hỗn độn, giống như vừa bị vòi rồng quét qua, mà bên trong phòng ngủ của mình, còn đang không ngừng phát ra tiếng động.

Đầu Hách Vân Sanh muốn nổ, anh có một suy nghĩ, cái người Nghiêm Quân mang đến đang muốn lấy một khoản tiền chạy trốn!

Muốn có tiền thì nói với anh một tiếng, Hách Vân Sanh này cam đoan lập tức đưa cho cậu chi phiếu mười vạn nguyên, vậy mà người kia lại không biết điều ở trong nhà mình làm loạn!

Hách Vân Sanh há to miệng, lại chợt nhớ không biết người kia tên gì. Anh trừng mắt vào cửa, hít thật sâu, lớn tiếng quát:” Ngươi cút ra đây cho ta!”. Âm thanh trong phòng ngủ bỗng im bặt.

Cửa phòng chậm rãi mở ra… Hiểu Hiểu dựa vào cửa, một mực cúi đầu không dám ngẩng lên, sợ hãi nói:”… Chủ nhân, ngài đang gọi Hiểu Hiểu sao?”