Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 22




Hách vân sanh không nói gì, anh liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, tựa hồ tâm tình cũng không khác biệt lắm.

Hiểu Hiểu tiếp tục nhu thuận giữ yên lặng, hai người là hai suy nghĩ khác nhau mà tiếp tục xem Quách Ngọc mua đồ, trong chốc lát Hách Vân Sanh ở chính giữa loay hoay lấy điện thoại ra.

Đại khái đã qua khoảng hai mươi phút, Hách Vân Sanh đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Đã sáu giờ rồi.”

Hiểu Hiểu không rõ ràng lắm, sợ hãi mà tới gần Hách Vân Sanh, ngón tay nhẹ nhàng nắm góc áo của anh.

“Xảy ra chuyện gì?” – Hách Vân Sanh hỏi.

Hiểu Hiểu lắc đầu, lại buông lỏng tay ra.

Hách Vân Sanh còn muốn hỏi lại vài câu, đột nhiên ánh mắt nghiêng qua nhìn đến một vòng màu đen từ bên ngoài tiến đến, rồi sau đó chính là âm thanh hỗn tạp cao bỗng gào thét, “Quách Quách! Ngọc ngọc! Vợ của anh đang ở nơi nào?”

Hách Vân Sanh nhíu mày, tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Quách Ngọc: “Sao anh lại đến đây?”

Người đàn ông kia toàn thân là trang phục màu đen, chiều cao tầm 1m9, hơn Hách Vân Sanh mấy centimet, lại phối hợp với bề ngoài anh tuấn, rất hấp dẫn ánh mắt phái nữ, nhưng trong ánh mắt của anh ta chỉ có một mình Quách Ngọc, anh ta nói: “Anh tới đón em về nhà a! Anh nói cho em nghe, có lẽ hôm nay tạp chí đam mỹ sẽ được gửi đến, chúng ta phải trở về nhanh lên, nếu qua bảy giờ mà ở nhà không có ai nhận hàng, em phải đợi sang ngày sau mới có thể nhận được đó.”

“Oa, sao lại nhanh như vậy?” – Quách Ngọc nhảy dựng lên,  được người đàn ông mặc trang phục đẹp trai kia tay mắt nhanh nhẹn đỡ lấy, cô vội vàng nói: “Chúng ta mau đi, em cũng không muốn đợi thêm nữa. Đúng rồi!”

Quách Ngọc quay đầu hướng Hách Vân Sanh vẫy vẫy tay: “Tổng giám đốc, đã đến lúc hết giờ làm rồi, tôi phải đi!” –  Cô chỉ chỉ một đống núi nhỏ dưới chân:  “Anh hứa là thanh lý cho tôi rồi, nhớ rõ đem những món đồ tôi này, toàn bộ đều đóng gói đưa đến nhà của tôi a!!! ~ “

Nói xong, Quách Ngọc cùng người đàn ông đẹp trai kia quay người đi. Vừa đi Quách Ngọc vừa hỏi: “Sao anh biết rõ em ở chỗ này?”

Người đàn ông nói: “Không phải Hách tổng của em nhắn tin cho anh sao?”

“…” – Quách Ngọc đột nhiên dừng bước, cô bất chợt suy nghĩ cẩn thận đến một chuyện.

“Có chuyện gì sao?” – Anh ta khó hiểu hỏi: “Bưu kiện chắc đã tới rồi.”

Quách Ngọc hung hăng trừng mắt mà liếc chồng cô, bỏ qua bàn tay của chồng:”Đừng giả bộ với em, tự anh  còn nhìn không ra trò này? Về nhà! Ba ngày sau không được bò lên giường của em!”

“Vợ yêu à… em không thể đối xử với anh như vậy…”

Quách Ngọc khẽ nói: “Chỉ cần không phải là đàn bà, tùy anh tìm người đàn ông nào đó lăn lên giường với anh, em sẽ không để ý đâu.”

“…”

Bên này, Hách Vân Sanh thấy cô trợ lý cuối cùng cũng bị người ta mang đi, sảng khoái thở ra một hơi, đưa tay giữ chặt Hiểu Hiểu, nói: “Đi, chúng ta đi lầu bảy tham quan một chút.”

Hiểu Hiểu nhìn cánh tay bị chủ nhân giữ chặt, vui mừng cười, mở miệng, “Vâng, chủ nhân.”

Mới vừa lên lầu bảy, liền có nhân viên chạy ra chào đón, cô ta cung kính cúi người: ” Xin chào Tổng giám đốc, mời theo tôi đi bên này.”

Hách Vân Sanh nhíu mày, kéo Hiểu Hiểu đi theo, nhưng mà càng đi, sắc mặt Hách Vân Sanh lại càng đen.

Đi đến một loạt kệ đỡ nội y sexy dành cho phái nữ, nhân viên mới ngừng lại, cô nàng mặt nghiêm trang đối với Hách Vân Sanh mà nói, “Tổng giám đốc, trong cửa hàng,nơi này là nơi trưng bày nội y sexy dành cho phái nữ đẹp nhất. Ngài xem xem, ngài thích cái nào, tôi giúp ngài gói lại.”

Hách Vân Sanh thật vất vả mới lấy lại tâm tình tốt, không ngờ bị người nhân viên này cắt ngang như vậy, toàn bộ đều tiêu tán mất, anh cắn răng hỏi: “Ai nói với cô là tôi muốn mua nội y sexy hả?”

Mặt cô nhân viên bị dọa đến trắng bệch, cúi thấp đầu mà nói lắp bắp: “Vâng… Là quản lý phân phó ạ, quản lý nói ngài muốn mua… Mua đồ tặng người đấy…”

Hách Vân Sanh lúc này mới nhớ tới, anh lúc ấy vốn là muốn mua đồ lót cho Hiểu Hiểu, nhưng lại không biết mua ở nơi nào, vừa vặn quản lý cửa hàng đang ở bên cạnh nên anh liền hỏi, hơn nữa anh còn thuận miệng nói, là mua nội y sexy cho Quách Ngọc để thưởng cô…Thế nên vừa rồi mới gây ra vụ hiểu nhầm này.

Khuôn mặt Hách Vân Sanh hoà hoãn lại đôi chút, vừa muốn nói chuyện, cảm giác có bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo lấy góc áo anh một cái.

“Có chuyện gì?”- Hách Vân Sanh nghiêng đầu hỏi.

Hiểu Hiểu mím bờ môi nhạt sắc, bộ dạng thẹn thùng, cậu  giương mắt nhìn cô nhân viên, mới do dự mà ghé vào bên tai Hách Vân Sanh nhỏ giọng nói: “Chủ … Chủ nhân, nếu ngài thích, Hiểu Hiểu có thể mặc cho ngài xem…”

“…” – Thanh âm nhu mềm, hô hấp nhẹ nhàng, hơn nữa còn có ngôn ngữ kích thích, Hách Vân Sanh cảm giác anh lại có chút không khống chế nổi xu thế t*ng trùng lên não, khuôn mặt mới vừa hoà hoãn được chút ít lại đen thêm, lúc này anh trừng mắt liếc Hiểu Hiểu, không nói một lời, quay người kéo cậu đi đến khu bán nội y dành cho đàn ông ở bên kia.

Thấy mặt Hách Vân Sanh đen đen, không có người nào dám tiến lên tiếp anh, vừa rồi còn thấy vài nhân viên  lẻ tẻ, mà bây giờ ngay cả một bóng dáng cũng không thấy, không có biện pháp, chỉ có cô nhân viên chọc tới Hách Vân Sanh  khi nãy, đành phải tiếp tục vui vẻ đi chầm chậm theo phía sau hai người. Hách Vân Sanh đến khu nội y dành cho nam, vung tay lên, đối với nhân viên phía sau nói, “Đi lấy cho tôi mấy bộ thoải mái dễ chịu nhất tới đây.”

“Tổng giám đốc ngài chờ một chút.” – Nhân viên không một câu oán hận nào mà vui vẻ chạy đi, không đầy một lát liền quay trở lại, trong tay cầm theo mấy bộ đồ lót nam: “Tổng giám đốc ngài xem từng cái một đi, tôi lại đi lấy tiếp.”

Cằm Hách Vân Sanh hếch lên,lớn giọng nói: “Hiểu Hiểu, lấy bộ mình thích đi, rồi tìm thêm vài bộ nữa đưa cho nhân viên gói lại mang về nhà.”

Hiểu Hiểu do dự hỏi: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu chọn cái nào cũng được sao?”

Hách Vân Sanh gật đầu, “Ừm.”

Hiểu Hiểu dùng tay tìm trong cả đống đồ được nhân viên mang tới, xốc vài cái, vụng trộm liếc nhìn Hách Vân Sanh, chọn ra cái’quần chữ T’ màu đen…

“Chủ nhân, Hiểu Hiểu thích cái này…”

“…”- Hách Vân Sanh im lặng, “Cậu thích cái này?”

Hiểu Hiểu gật đầu.

Hách Vân Sanh trừng mắt liếc nhân viên đang nín cười, mà anh lời đã nói ra thì không thể thu hồi lại, đành bất đắc dĩ nói: “Đi lấy cho cậu ấy đúng số để mặc, rồi chọn thêm mấy bộ ‘Bảo thủ’ đưa đến nhà của tôi.”

Hách Vân Sanh khi nói từ “Bảo thủ” lại dùng ngữ khí rất nặng, cơ hồ muốn đem cái từ này cắn nát.

Nhân viên nhịn cười chạy tới chạy lui, đem ‘quần chữ T’ màu đen mới tinh giao vào trong tay Hiểu Hiểu. Hách Vân Sanh ra hiệu cho Hiểu Hiểu, ý bảo chính cậu tự mình đi đến phòng thử áo thay đồ, lúc  sau mới nhìn cô nhân viên nhàn nhạt nói: “Cô chọn ra cho tôi vài bộ nội y sexy dành cho nữ.”

Cô nhân viên hớn hở vui vẻ rời đi, không đầy một lát liền đem đến mấy bộ nội y sexy màu đỏ đậm bày ra trước mặt Hách Vân Sanh.

Hách Vân Sanh nhìn một cái, thoả mãn gật đầu, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Vì thưởng cho cô làm việc chăm chỉ, cái màu đen kia sẽ đưa cho cô, cả mấy bộ đỏ kia nữa … cùng toàn bộ đồ trẻ em mua ở lầu sáu đều chuyển đến nhà của Quách trợ lý, tất cả ghi vào hóa đơn của tôi.”

“…” – Cô nhân viên nuốt một ngụm nước miếng, “… Cám ơn tổng giám đốc.”