Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch Chuyển

Chương 149: 149: Tầng Khảo Hạch Cuối Cùng Tiếp





Đông Phương Thiên Nguyệt có chút hồ nghi, chẳng phải tầng cuối cùng này nàng chỉ còn tâm ma khảo hạch sao? vậy ảo cảnh sao còn chưa mở ra?
Hai lần trước ảo cảnh mở ra nàng đều có cảm giác được, còn lần nàng nàng hoàn toàn không có cảm giác gì a!
Hơn nữa, nơi này là nơi nào đây? nàng nhưng là chưa từng suy nghĩ gì về một thế giới giống thế này cả!
Chẳng lẽ nàng khác những người khác sao?
Đông Phương Thiên Nguyệt chậm rãi bước về phía trước, thiên lực trong cơ thể bắt đầu vận hành, bàn chân một dẫm, nàng liền đứng lên một thạch tảng đang lơ lửng gần đấy.

Gót chân vừa chạm đất, một giọng nói quen từ phía sau lưng nàng truyền đến:
"Nương tử, ngàng đi đâu vậy? ta cùng Thiên Sơ tìm nàng thật lâu nga"

Cơ thể nàng thoáng cứng đờ, song lại nhanh chóng trở lại bình thường, ngoái đầu về sau nhìn người đang đạp không bay đến.

Không thể ngờ được, hắn lại là tâm ma khảo hạch của nàng!
Tự bao giờ rồi? hắn trở thành tâm ma của nàng tự bao giờ rồi? nàng thật không biết tự bao giờ hắn đã đi sâu vào cuộc sống nàng như thế!
Cái này ảo cảnh, nàng nỡ phá không? có lẽ có và cũng có lẽ là không, nàng không chắc......!
Hồng y phiêu dật trong gió, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng không chớp mắt, trên tay nắm lấy cổ áo một oa nhi tầm sáu tuổi, gương mặt giống Phong Lam Thiên đến chín phần, lại mang vẻ non nớt, làn da trắng nõn như đậu hũ non, đôi con ngươi đỏ cực giống hắn.

Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn quanh, thật không nhìn thấy "nàng" do ảo cảnh tạo ra, vậy có nghĩa là hắn có thể thấy được nàng sao?
Tâm ma khảo hạch tầng cuối, nhân vật là nàng bản chính luôn sao? không có "nàng" do ảo cảnh tạo ra nữa?

Thấy nàng không đáp lời, Phong Lam Thiên liền tiến đến bên cạnh nàng, thuận tay ném xuống Phong Thiên Sơ, vòng tay ôm lấy nàng vào hắn lòng ngực, giọng nói ủy khuất lên án:
"Nàng không chú ý ta!"
Hơi thở hắn phớt qua nàng cái trán, âm thanh dễ nghe truyền đến nàng nhĩ tiêm, cái ôm ấm áp, cảm giác này....sao lại chân thật đến thế?
Thấy nàng vẫn trầm mặt không đáp lời, hắn lại bắt đầu ủy khuất ba ba mà hic hic mấy cái, đ3 xuống môi nàng một nụ hôn, tay trái giữ lấy đầy nàng không cho nàng lui, tay phải xiết lấy eo nàng, lực đạo vững vàng lại mạnh mẽ xiết lấy, cứ như muốn gán nàng vào hắn cơ thể mãi mãi không xa nhau vậy!
Phong Thiên Sơ đứng bên cạnh, lấy một ánh mắt ta đây đã quá quen rồi mà nhìn hai người, sau lại mò đến ôm lấy Đông Phương Thiên Nguyệt chân, ánh mắt đáng thương lại ủy khuất, khác gì Phong Lam Thiên ban nãy đâu:
"Nương người nhưng đi đâu đã hai ngày, Thiên Sơ thực tưởng nương, thực tưởng thực tưởng nương, ở với cha thực chẳng vui gì cả, nhi tử chỉ muốn ở cùng người thôi, cha còn không cho con ăn quả quả, cũng không có thúc tóc cho hài nhi, còn không có hảo nấu cơm!"
Đã thế kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn non nớt, giọng nói vừa trong trẻo lại dễ nghe, khiến tâm Đông Phương Thiên Nguyệt đều sơn tan ra, này đứa trẻ thực đáng yêu!
Dứt khoát đẩy ra Phong Lam Thiên, nàng quỳ xuống một chân đem người ôm cái đầy ấp cõi lòng, nhẹ nhành vuốt ve màu đỏ tóc đặc trưng đang theo gió phấp phới.

Thôi thì ở trong này tầng khảo hạch chốc lát cũng được, ra ngoài rồi sẽ chẳng thể nào gặp lại được nữa.....!
Trong lòng nàng có chút không nỡ, đứa trẻ đáng yêu thế này lại không tồn tại, tương lai có thể cũng sẽ không hình thành!.