Phá Băng Áp Bách

Chương 55: Phiên Ngoại 1 : Liễu - Vương




"Em đứng lại đó cho chị!!!!"

"Vì cái gì chứ? Sao chị nổi giận? Điên rồi sao?"

"Em dám nói như vậy sao?"

Vương Y Dạ trừng trừng nhìn Liễu Hạ Vũ mà muốn ói một ngụm máu tức. Tên hỗn đản này bị nàng bắt gặp ở Sở cảnh sát đang thân mật cái gì đàn em! Nàng phi!!!!! Cái gọi là chỉ dạy bắn súng, là nắm tay nắm chân, gần đến vậy sao?

"Em nói cho rõ!"

"Em đã nói không có! Sao chị không tin em?"

Liễu Hạ Vũ cũng phát cáu với lão bà. Đã từng tuổi này còn ăn dấm chua dài hạn, mỗi lần Liễu cảnh quan có tiếp xúc với nữ nhân nào cũng bị lão bà soi mói đến từng cọng lông. Lần đó giúp đàn em Tề Đình học kĩ xảo bắn súng, không hiểu sao lão bà lại nhìn ra ôm ấp thân thiết. Thật tức chết nàng!

"Em!!!! Em giỏi thì cứ phủ nhận đi! Bước ra khỏi nhà!"

"Đi thì đi!"

Nói liền làm, Liễu Hạ Vũ một mạch bước ra khỏi cửa lớn Vương gia, leo lên xe lái đến Sở cảnh sát. Giờ này đã khuya, ven đường cũng không còn chỗ nào buôn bán để ghé vô ăn, đành qua đêm ở Sở cảnh sát thôi.

"Tiểu thư...Tiểu thư!!!"

Vương Y Dạ nhìn theo bóng lưng Liễu Hạ Vũ mà lòng chợt chua xót. Từ đó đến giờ cãi nhau, Liễu Hạ Vũ đều là người xuống nước trước, nhưng lần này hẳn là bỏ đi một nước không quay lại. Đầu nàng ong ong mấy tiếng, liền cảm thấy trước mặt một màn u tối, tri giác cũng dần mất đi.

------

Liễu Hạ Vũ ấm ức lấy áo khoác làm chăn ngồi dưới ánh đèn le lói trong phòng làm việc. Lần này lỡ bỏ đi rồi, bây giờ quay về thật mất mặt quá. Nhưng nàng bắt đầu thấy hối hận vì quá nặng lời với lão bà. Gần đây tần suất Vương Y Dạ ăn dấm chua càng nhiều, có phải người ta nói yêu quá hóa muốn chiếm hữu không? Lúc trước là nàng luôn phải dè chừng đối thủ xung quanh, giờ ngược lại nàng lại là người dòm ngó. Nhưng cơ bản là nàng không thể yêu ai ngoài Vương Y Dạ, không hiểu sao lão bà cứ thế ghen ghen tuông tuông.

Đang lúc không biết làm sao, điện thoại chợt vang lên đinh tai, khiến nàng giật nảy cả người.

Là đại tỷ... Trời ơi! Có khi nào đại tỷ biết chuyện các nàng cãi nhau nhanh đến thế đã gọi điện muốn mắng chửi nàng rồi. Tuy là nàng cũng có sai, nhưng chị nàng lại thủy chung đứng về phía Vương lão bà triệt để khai trừ nàng. Lần này không phải cũng vậy chứ...

"Em đây..."

Cuối cùng Liễu Hạ Vũ cũng bấm nút nghe, giọng lí nhí muốn nhận lỗi thái độ. Qua đường điện thoại mà có thể cảm thấy một đường lạnh chạy dọc sống lưng truyền ra thì đủ hiểu bên kia có bao nhiêu tức giận.

"Cái đứa em khốn kiếp này! Mau đến bệnh viện Tân An, em dâu chị ngất rồi!"

"Chị nói cái gì?"

Liễu Hạ Vũ đập bàn cái rầm, cả người cũng bật dậy theo lực đó. Nhưng không đợi Trương Đình Ngữ trả lời, Liễu thê nô đã dùng tốc độ ánh sáng bay ra xe, sau đó hết sức đạp ga đến bệnh viện mà lòng như lửa đốt. Cái gì mà sĩ diện chứ!!!! Chọc lão bà đến ngất đi, nàng chính là tồi tệ nhất thế giới này!

Liễu Hạ Vũ rất nhanh chạy đến cửa phòng bệnh, đẩy cửa vào thì thấy Trương Đình Ngữ đang gọt trái cây cho Vương Y Dạ đang ngồi ngay ngắn trên giường. Liễu cảnh quan thở hồng hộc như trâu xông vào, không kịp chào hỏi đại tỷ liền vươn tay ôm chặt Vương Y Dạ vào lòng

"Em xin lỗi!!!!! Tha thứ cho em!!!! Em sẽ không bao giờ làm vậy nữa đâu!!!"

Cái này là hét lớn, hét muốn thủng tai Vương Y Dạ mới bị ngất, nay lại muốn nằm trên giường lần nữa.

"Vũ...Tiểu Vũ... đừng siết quá, là hai mạng người đó em!"

Trương Đình Ngữ trông thấy em dâu sắp chết ngạt liền tiến lên mấy bước vỗ vai em gái "cá tánh mạnh" của mình. Liễu Hạ Vũ vẫn còn nước mắt giàn dụa ngước lên khó hiểu... Cái gì mà hai mạng... ah!!!!! Liễu Hạ Vũ lại mạnh bạo đem Vương Y Dạ đối diện tra hỏi.

"Lão bà... Lão bà....Chị có thai rồi sao?"

Đối diện với Liễu lão công khẩn trương, Vương Y Dạ chị hừ lạnh một tiếng không thèm đáp. Rõ ràng mới mấy tiếng trước còn hùng hổ bước ra khỏi nhà không thèm quay đầu. Vốn dĩ muốn đến Sở cảnh sát báo tin vui cho cái đầu gỗ này, ai ngờ lại bắt gặp cảnh tượng "chói mắt" đó?

"Dạ...Em...Em..."

Liễu Hạ Vũ muốn sờ mặt thì bị gạt ra, muốn ôm lại bị đẩy ra... Bây giờ triệt để không còn đường thoát rồi... Đành phải

"Đại tỷ... Giúp em... huhu"

Liễu Hạ Vũ mếu thành cái dạng gì cũng không ra đứng mặt Trương Đình Ngữ năn nỉ phụ nàng, chỉ thấy chị nàng càng lạnh hơn Vương Y Dạ đem con dao gọt trái cây trừng mắt tiến lại. Không phải là...

"Tỷ...Tỷ tha cho em... Đừng có giết em ở đây!!!! Con em sẽ không có mami nha tỷ..."

"Vậy còn dám ăn hiếp em dâu chị không?"

"Không!!!! Không bao giờ dám nữa đâu mà!!!"

Liễu Hạ Vũ thiếu điều muốn rụng hết lông vì sợ đến nơi, làm sao còn có lần sau đây ah? Trương Đình Ngữ thoáng thấy ánh mắt Vương Y Dạ có phần dịu đi thì cũng an lòng cất con dao vào tủ. Lặng lẽ đặt dĩa trái cây mới gọt lên bàn rồi liếc xéo Liễu Hạ Vũ một cái

"Em liệu hồn cho chị! Dạ, chị còn có chút chuyện, Vũ ở lại với em nha!"

Sau khi Trương Đình Ngữ ly khai, Liễu thê nô mới rón rén ngồi cạnh lão bà đại nhân, rụt rè nắm tay

"Lão bà, tha thứ cho em đi được không?"

"Hồi nãy ai là người một nước bỏ đi?"

"Là em..."

"Ai là người dê xồm con gái nhà người ta?"

"Em không có ah...Ách... Nhưng thật không có thật mà!!!!"

Vương Y Dạ thở dài một hơi. Làm sao nàng không biết chuyện này là hiểu lầm. Nhưng chỉ là muốn đánh dấu lãnh thổ một chút, hóa ra chọc cho tên Liễu Hạ Vũ đầu gỗ giận dữ, còn hại bản thân phải ngất xỉu vào viện nằm...

"Dạ...Lão bà...Vợ ơi..."

"Liễu Hạ Vũ!"

"Có mặt!"

Liễu Hạ Vũ thật sự làm ra tướng quân nhân, năm ngón tay còn khép chặt chào cờ đứng lên. Vương Y Dạ nhịn cười một cái, vươn tay ôm ngang hông Liễu Hạ Vũ một cái.

"Em đó, sắp làm mami rồi có thể đứng đắn chút không?"

"Được được!!!! Từ ngày mai sẽ nghiêm túc gấp mấy chục lần luôn!"

Liễu Hạ Vũ gật đầu lia lịa, đem cơ thể lão bà cũng siết lại trong lòng. Mấy năm trước nhận thức được Vương Y Dạ, Liễu Hạ Vũ liền bị nàng mê hoặc. Nói đến công cuộc đẩy ngã thành công lại là một câu chuyện dài đẫm máu và nước mắt. Thời khắc được ôm Vương Y Dạ trong tay, Liễu Hạ Vũ giống như có cảm giác là người hạnh phúc nhất trên đời.

"Dạ..."

"Ân?"

"Em đói bụng..."

Phốcccc

Vương Y Dạ không thể thôi muốn bổ cái đầu gỗ kia ra xem coi chứa cái gì. Không khí đang lãng mạn thế này, lão công lại cư nhiên chen vô cái câu lãng xẹt không liên quan.

"Trên bàn. Bánh ngọt chị nhờ đại tỷ mua cho em."

"Ah!!! Lão bà thật tốt quá!"

Vương Y Dạ nhìn theo bóng dáng Liễu Hạ Vũ bay nhảy lại bàn bóc vỏ bánh ra ăn liền cảm thán không thôi. Bản thân thế nào lại yêu cái hài tử này đến chết đi sống lại như thế?

Liễu Hạ Vũ ăn xong, liếm mép mấy cái, liền âm hiểm cười cười nhìn Vương Y Dạ.

"Em nhìn cái gì đó?"

"Ân...Ah...Hị hị"

"Em cười cái gì? AHHH..."

Còn chưa kịp nói xong, Vương Y Dạ đã chính thức bị đẩy ngã lên giường bệnh.

"Vũ! Chị có thai!"

"Em sẽ nhẹ nhàng mà.."

"Không có được! Mau lấy tay ra!"

"Em thực sự nhớ chị muốn chết!"

"Hỗn đản!!! Sắc lang... mau...ah..."

Vương Y Dạ quần đã bị kéo đến đầu gối vẫn còn chống cự, mãi tận khi Liễu Hạ Vũ vùi đầu vào dùng lưỡi ma sát, lúc đó âm thanh rên rỉ ma mị mới bắt đầu phát ra.

"Tôi đến thăm đây ah!"

Trầm Giai đẩy cửa bước vào...

Đây là cái thể loại cẩu huyết gì? Một người mặt đỏ như cà chín, người kia mặt ngẩn lên khỏi nơi tư mật...

"Ah xin lỗi, đi lộn phòng rồi."

Trầm Giai đông cứng người ly khai lập tức. Hai người đó cũng quá là nhiệt tình đi, lại hẹn nhau vô phòng bệnh hành sự... Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên về đem tiểu Kỳ đẩy ngã!

(Trầm Giai à, con có cần tỉnh rụi như vậy không... ỘvỘ)

*trong phòng bệnh*

Liễu Hạ Vũ bắt đầu ứa mồ hôi lạnh.

"Dạ...Dạ...Chúng ta..."

"Câm cho chị!!!!!!!"

"Ahhhh em cũng đâu có muốn đâu!"

"...Đi...khóa cửa đi..."

"..."

"Đừng...nhanh quá sẽ mau..."

"Dạ...Cho em nghe tiếng chị..."

"Đáng chết... Nhanh lên... Ahhh.... Ưmmm"

P/s: Phiên ngoại sau là gì couple nào đây ta =)))))