Peter Pan Và Cinderella

Chương 70: Rốt cuộc là ai khốn nạn




Nhẫn kim cương hơn bảy vạn, dù thế nào cũng không phải là Tạ Trúc Tinh mua để tự đeo.

Xem thời điểm trên hoá đơn, trừ bạn gái lúc đó ra còn có thể mua cho ai?

Hơn bảy vạn, với cái sự nghèo khổ của Tạ Trúc Tinh hồi đó, nói không chừng chính là toàn bộ tiền để dành, tất cả đều dùng để mua cái nhẫn chết tiệt này, cũng đủ cam lòng.

Vương Siêu có chút không vui.

Nhưng hắn không thật sự muốn tính toán, đã chia tay lâu như vậy rồi, bây giờ cũng chẳng còn liên hệ, nhắc tới đâu có ý nghĩa gì.

Chỉ là trong lòng có gì đó lấn cấn đến khó chịu, nhẫn có thể dùng làm gì? Là thứ để nói chuyện cưới xin mới cần dùng đến.

Hắn rầu rĩ nhét hoá đơn vào lại trong túi, bạn học nữ tóc ngắn ngồi trước mặt quay đầu lại bảo, “Leo, nhặt giúp tôi thỏi son với, lăn tới dưới chân ghế anh kìa.”

Hắn cúi người xuống nhặt giúp, lúc ngồi dậy thì liếc thấy hình xăm trên mắt cá chân của cô nàng, quần che khuất một phần không nhìn thấy rõ, hình dáng rất đặc biệt.

Cô nàng nhận lấy thỏi son, nói cảm ơn.

Vương Siêu thuận miệng hỏi, “Không có gì, hình xăm ở cổ chân em nhìn đặc biệt ghê.”

Tính cách cô bạn có hơi đàn ông, ngay lập tức muốn khoe khoang, nghiêng người gác chân lên ghế cho Vương Siêu nhìn, hình xăm nơi cổ chân là một ngôi sao, chắc là được thiết kế riêng rất tinh xảo.

Vương Siêu thích lắm, hỏi, “Em xăm ở đâu vậy? Tinh xảo ghê.”

Cô nàng đáp, “Ở Bắc Kinh Tattoo, thợ xăm này có kỹ thuật rất tốt, mắt thẩm mĩ cũng cao, người còn dễ nhìn nữa, em xăm ở chỗ anh ta nhiều lần rồi, nếu anh muốn xăm thì em giới thiệu cho.”

Vương Siêu trước đây cũng rất muốn xăm mình, có điều sợ mẹ la nên dán cái hình xăm cũng phải thừa dịp mẹ hắn không nhìn thấy mà tẩy đi, do dự nói, “Hay là thôi đi.”

Cô bạn lại cho rằng công ty quản lý của hắn nghiêm, nói, “Xăm ở chỗ không nhìn thấy là được, chỉ cần không đi theo con đường sexy thì bình thường đâu cần lộ da thịt, chẳng phải có thể xăm tuỳ thích sao?”

Cô chạy từ ghế trước ra sau ngồi xuống cạnh Vương Siêu, thần thần bí bí nói, “Cho anh xem thêm một hình xăm nữa của em.”

Cô vén áo lên một chút, hình xăm ở bụng, một chiếc UFO nhỏ vô cùng độc đáo.

Nói chuyện với giáo viên một lát, Tạ Trúc Tinh lập tức chạy về phòng học lấy đồ, sợ Vương Siêu chờ lâu dưới bãi đậu xe lại cuống lên.

Bạn học trong lớp đã về hơn phân nửa, vào cửa liền nhìn thấy Vương Siêu ngồi ở chỗ của cậu, bên cạnh là một cô gái, hai người ngồi nghiêng mặt đối mặt, cách nhau rất gần, cô gái kia còn vén áo lên.

Tạ Trúc Tinh nhíu nhíu mày.

Cậu và cô bạn này học cùng nhau một tuần, vẫn cho rằng cô là tomboy, chẳng lẽ không phải?

Vương Siêu cũng thấy Tạ Trúc Tinh quay lại, cơ hội chọc ghẹo tuyệt hảo thế này nếu là lúc thường hắn chắc chắn không bỏ qua, nhất định sẽ thuận thế mà chơi trò ám muội với cô bạn, tiện hề hề không đánh không được.

Có điều hôm nay hắn lại không có hứng mà tiện, chỉ yên lặng ngồi thẳng dậy.

Tạ Trúc Tinh bước đến, cô bạn quay về chỗ của mình dọn đồ tạm biệt về trước.

Vương Siêu nói, “Anh dọn đồ giúp em xong rồi.”

Tạ Trúc Tinh cũng không vui chuyện gì đó, nghiêm mặt đáp, “Vậy đi thôi.”

Hai người im lặng xuống lầu, đến bãi đậu xe, lên xe.

Tạ Trúc Tinh mới hỏi, “Vừa rồi anh nói chuyện gì với cô bé kia vậy?”

Vương Siêu đáp, “Anh xem hình xăm của cổ.”

Tạ Trúc Tinh lại hỏi, “Đẹp không?”

Vương Siêu, “Đẹp, hôm nào anh cũng đi xăm một hình.”

Tạ Trúc Tinh tỏ vẻ không vui rõ ràng, nhưng không nói gì thêm mà chỉ cúi đầu cắm chìa khoá xe vào ổ.

Vương Siêu liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên hỏi, “Có phải em không tin anh không?”

Tạ Trúc Tinh, “… Đâu có.”

Vương Siêu giận mà không có chỗ trút, liền nói, “Thôi dẹp đi, chẳng phải em cho rằng anh thấy cô nàng nào dễ nhìn là lại tán tỉnh sao?”

Tạ Trúc Tinh không biết hắn tức giận cái gì, khó hiểu hỏi, “Em có nói gì anh hả?”

Chính là không nói gì mới làm người ta tức giận đó! Vương Siêu nâng âm lượng, “Vậy em trưng cái mặt lừa này ra cho ai nhìn? Còn không phải không tin anh sao?”

Tạ Trúc Tinh cũng tức lên đáp, “Anh có làm gì để em tin được không? Mỗi ngày em đều học chung với cô gái kia, sao cổ không vén áo lên cho em xem hình xăm? Anh còn kêu không tán?”

Vương Siêu, “Anh đúng là không tán!”

Tạ Trúc Tinh không muốn cãi nhau, đáp, “Được được được, không tán thì không tán, đừng nói nữa.”

Vương Siêu phát hoả, “Cái gì mà đừng nói nữa! Anh không tán chính là không tán!”

Tạ Trúc Tinh, “… Tối nay ăn gì?”

Vương Siêu nói, “Không ăn!”

Tạ Trúc Tinh, “…” Anh thật sự có lý lắm đúng không?!

Cậu cởi dây an toàn muốn xuống xe.

Vương Siêu trừng mắt, “Đi đâu đó?”

Tạ Trúc Tinh không thèm phản ứng lại hắn, bước thẳng xuống xe.

Vương Siêu bị chọc điên lên, tức tối nghĩ, trước đây chắc chắn là ẻm không đối xử với bạn gái như này đâu, chưa biết chừng còn ăn nói khép nép mà dỗ dành nữa kìa!

Hắn cũng nhảy xuống xe, lớn tiếng nói, “Có ngon thì em đừng về nhà!”

Tạ Trúc Tinh không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

Vương Siêu, “… Anh đếm tới ba! Em quay lại cho anh! Ba!”

Tạ Trúc Tinh còn bước nhanh hơn.

Vương Siêu không đếm “Hai”, tên họ Tạ có ý gì đây! Tức chết bố!

Hắn nói tiếp, “Anh cho em một cơ hội cuối cùng! Không quay lại thì… chia tay!”

Tạ Trúc Tinh đứng lại.

Vương Siêu bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, may mà đứng lại, nếu không biết phải làm sao đây.

Tạ Trúc Tinh quay đầu liếc hắn một phát, nói, “Vậy thì chia đi.”

Vương Siêu, “…”

Tạ Trúc Tinh làm bộ muốn bỏ đi.

Vương Siêu tức giận đến ngứa cả chân răng, này không phải là còn ác độc hơn ai sao? Không phải là bắt nạt bố đây yếu lòng không thể rời xa ẻm?

Hắn đuổi tới, bổ nhào từ đằng sau muốn ôm lấy lưng Tạ Trúc Tinh, có điều tính sai khoảng cách nên không ôm đến, té xuống đất, không lo đau mà chỉ vội ôm chặt lấy chân Tiểu Tạ, hét lên, “Chia cái đệt! Sao em lại khốn nạn như vậy? Tối hôm qua còn nói yêu anh cả đời mà!”

Tạ Trúc Tinh đứng yên không nhúc nhích, nói, “Rốt cuộc là ai khốn nạn? Anh có biết xấu hổ không?”

Vương Siêu ôm chân cậu ngồi bệt dưới đất, oan ức kêu, “Từ khi hai ta tốt đẹp anh chưa từng làm xằng làm bậy bên ngoài, tửu lượng cũng đi xuống.”

Tạ Trúc Tinh hết nói nổi, “Em cấm anh uống rượu hả?”

Vương Siêu, “Chẳng phải là anh sợ uống nhiều rồi lại không quản được bản thân sao!”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu mắng, “Con mẹ nó em chẳng hề có trái tim! Bình thường bố đây trêu chọc em thì trêu, em còn tưởng thật mà không tin bố? Lúc hai ta vẫn chưa tốt đẹp em đã biết bố đây là Triều Dương thiên nhân trảm*, từ lúc sinh ra tới giờ chưa yêu ai, không có gì làm thì đi ngủ với gái tặng cái túi, êm đẹp với em rồi cả ngày bố toàn bị em đè thôi!”

Hắn càng mắng càng tức, nói tiếp, “Còn mua cho bạn gái cũ nhẫn kim cương bảy, tám vạn, em tặng được cho bố cái gì chứ! Chỉ một cái di động cùi bắp!”

* Triều Dương – 朝阳: một địa danh thuộc tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc, quê nhà của Vương Siêu. Ý câu này là ẻm khoe khoang mình đã ăn được rất nhiều người:))