Peter Pan Và Cinderella

Chương 65: Nhớ anh không




Tay keyboard nhận ra ánh mắt Vương Siêu, cũng quay đầu nhìn sang, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.

Tạ Trúc Tinh vốn nên ở tại Nam Kinh, không ngờ lại về sớm.

Vương Siêu lập tức nhảy dựng lên, chẳng thèm quan tâm tới tay keyboard, nhanh chân chạy thẳng ra phía cửa, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi, “Không phải nói chiều mai mới về hả? Ôi? Hành lý của em đâu?”

Tạ Trúc Tinh khẽ cúi đầu, đôi mắt bị vành mũ che khuất, đáp, “Lịch trình có chút thay đổi nên phải về sớm. Về nhà rồi, cất hành lý.”

Cái gì mà lịch trình thay đổi? Nói hươu nói vượn! Vương Siêu dương dương tự đắc hỏi tiếp, “Xem vòng bạn bè biết anh đang ăn khuya một mình, đến sưởi ấm cho anh hả?”

Tạ Trúc Tinh không đáp, nâng đầu lên một chút, đôi mắt liếc nhìn về phía sau lưng hắn.

Tay keyboard cũng bước tới.

Hai người đều nhìn đối phương, Tạ Trúc Tinh không có biểu cảm gì, thần sắc tay keyboard lại rất tối tăm.

Năm ngoái từng gặp ở Quảng Châu, sau đó tay keyboard đến Bắc Kinh rồi ký hợp đồng với một studio dưới trướng Huy Tinh, từng đụng mặt nhau mấy lần trong các hoạt động ở công ty, chưa nói với nhau tiếng nào.

Vương Siêu coi như không nhìn thấy tay keyboard, đẩy Tạ Trúc Tinh nói, “Đi thôi đi thôi, về nhà, có cái này hay cho em xem nè.”

Tạ Trúc Tinh, “… Được.”

Hai người lập tức muốn đi.

Tay keyboard gọi một tiếng, “Tiểu Siêu.”

Vương Siêu muốn giả điếc nhưng Tạ Trúc Tinh lại dừng chân.

Vương Siêu chẳng thể làm gì khác hơn là quay đầu mắng, “Đã sớm kêu mày đừng gọi buồn nôn như vậy, mày thử gọi một tiếng nữa coi? Có phải lại muốn ăn đòn không?”

Tạ Trúc Tinh cũng quay đầu liếc nhìn gã.

Tay keyboard tỏ vẻ như chịu ấm ức gì lớn lắm, nói, “Lúc trước rõ ràng chính cậu bảo tôi gọi cậu như vậy, bây giờ lại ghét bỏ?”

Vương Siêu sớm đã quên sạch vụ này, ngược lại cảnh cắt đứt quan hệ thì vẫn còn nhớ rõ, liền đáp ngay, “Bố còn bảo mày đi ăn cứt nữa, sao mày không đi đi?”

Cuối cùng tay keyboard cũng đành ngậm miệng.

Vương Siêu khoát hai tay lên vai Tạ Trúc Tinh, đẩy cậu từ phía sau, hai người như mấy cậu nhóc chơi tàu hoả nối đuôi nhau đi mất.

Ra lấy xe, Vương Siêu hỏi, “Có phải em vừa mới xuống máy bay không?”

Tạ Trúc Tinh, “Được một lát.”

Vương Siêu lấy từ đâu ra chìa khoá xe, “Vậy để anh lái, em nghỉ ngơi đi, hôm nay anh không uống rượu.”

Tạ Trúc Tinh không phản đối.

Vương Siêu cười khà khà, “Nhìn xem anh thương em chưa nè.”

Tạ Trúc Tinh không cười, im lặng ngồi vào ghế phụ.

Vương Siêu cũng vội vàng lên xe, quan tâm hỏi, “Mệt lắm hả? Trước đây bay đi làm việc liên tiếp mấy ngày cũng không thấy em than mệt, sao lần này lại gà như vậy?”

Lời hay cũng có thể nói tới khó nghe, bản lĩnh, bản lĩnh thật sự.

Tạ Trúc Tinh buồn bực đáp, “Đừng cmn nhiều lời, mau lái xe về nhà đi, không phải nói muốn cho em xem cái gì hay hả?”

Vương Siêu nhìn cậu vài lần mới nổ máy xe, đạp ga, lái ra ngoài.

Đi mấy phút, Vương Siêu đột nhiên phản ứng lại kịp, vội hỏi, “Không lừa em, anh thực sự đi ăn tôm hùm đất một mình mà.”

Tạ Trúc Tinh cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Vương Siêu, “Nè! Nghe anh nói đi! Em có nghe thấy không!”

Tạ Trúc Tinh tắt màn hình điện thoại, xụ mặt nói, “Ồn ào cái gì, em không điếc không mù, nghe thấy, cũng nhìn thấy.”

Vương Siêu, “Em bớt quanh co lòng vòng chèn ép anh đi.”

Tạ Trúc Tinh không lên tiếng nữa.

Vương Siêu có chút oan uổng, cũng có chút vui vẻ nói, “Anh thực sự đi một mình mà, cũng không hẹn ai hết, cái tên thần kinh kia trùng hợp đi ăn khuya, nhìn thấy anh liền khóc lóc van nài đòi ngồi cùng bàn với anh, anh vốn đâu có muốn để ý tới nó.”

Tạ Trúc Tinh, “Trùng hợp?”

Vương Siêu thành thật, “Cái này, cũng có thể nói là nó cố ý đi tìm á.”

Hắn kể tóm tắt lại chuyện gặp nhau ở công ty một lần.

Tạ Trúc Tinh ngạc nhiên hỏi, “Trễ vậy rồi anh còn làm gì ở công ty? Không sợ hả?”

Vương Siêu nhớ tới chuyện đứng đắn, hưng phấn đáp, “Thứ tốt mà anh vừa nói muốn cho em xem, chính là cái này.”

Vừa hay đến giao lộ phải đợi đèn đỏ, hắn dừng xe, tìm đoạn nhạc mới ghi âm vào trong điện thoại di động, bấm play.

Là một đoạn demo độc tấu dương cầm, hai mươi mấy giây.

Đèn đỏ còn chưa đổi màu đã nghe hết.

Vương Siêu có chút ngượng ngùng, hỏi, “Sao, thấy được không?”

Tạ Trúc Tinh, “… Anh viết?”

Vương Siêu xoa xoa mặt, càng ngượng hơn, “Thế nào?”

Đèn đổi sang màu xanh, hắn vội đạp ga lái về phía trước, một bên dư quang vẫn liếc nhìn Tạ Trúc Tinh, vừa căng thẳng vừa mong chờ.

Tạ Trúc Tinh cầm lấy di động kề sát vào tai, nghe lại nhiều lần mới nói, “Êm tai.”

Vương Siêu nhếch môi cười.

Tạ Trúc Tinh hỏi, “Viết hôm nay hả? Không phải anh đến nhà mới của chúng ta chơi ư?”

Vương Siêu càng cười vui vẻ hơn, “Buổi sáng qua nhà mới nhìn một chút, về ngủ cả trưa, ngủ dậy thì có linh cảm.”

Hắn cố ý ngừng lời, sau đó mới mặt dày nói, “Chính là nhớ em.”

Sắc mắt Tạ Trúc Tinh ấm áp trở lại.

Vương Siêu hỏi, “Em có nhớ anh không?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Không có.”

Vương Siêu không tin, “Đệt, còn không nhớ? Không nhớ em vội vàng quay về làm gì chứ?”

Tạ Trúc Tinh không nói lời nào.

Vương Siêu hỏi lại lần nữa, “Rốt cuộc là có nhớ hay không?”

Tạ Trúc Tinh, “… Nhớ.”

Vương Siêu vui vẻ, tay trái nắm vô lăng, ta phải thì mò sang đùi Tạ Trúc Tinh, vừa sờ vừa bóp, không lập tức sờ ngay tới chỗ không nên sờ.


Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Trúc Tinh bắt lấy tay hắn, “Lo lái xe đi được không?”

Vương Siêu đáp, “Em đi mà nói với tác giả!”