*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ở quá muộn, ăn lẩu xong thu dọn sạch sẽ, cả bọn lập tức chào tạm biệt Lương Tỉ ra về.
Lương Tỉ mãi lo gọi điện thoại mua chó nên không chú ý đến động tĩnh bên bọn họ, chỉ cảm thấy rằng hình như bọn họ không thích nói chuyện lắm. Hắn nghĩ rằng vì gò bó không thoải mái nên lúc tiễn ra cửa còn giải thích vài câu, “Hôm nay tôi có việc chứ không phải chê gì các cậu đâu, bình thường tôi cũng thích náo nhiệt lắm, hôm khác lại bảo Vương Siêu đưa các cậu tới chơi.”
Vừa ra khỏi nhà, Diêm Giai Giai liền gọi ngay một chiếc xe, chẳng nói câu nào bỏ đi.
Mấy chàng trai hai mặt nhìn nhau, từ khi Vương Siêu tuyên bố hai người bọn họ đã chia tay cả đám vẫn lúng túng đến tận bây giờ, lúc ở nhà Lương Tỉ ít nói thật ra là vì không biết nói gì mới phải.
Tạ Trúc Tinh vẫn luôn nghiêm mặt, ai cũng nhận ra được cậu chẳng vui vẻ gì.
Vương Siêu mơ hồ nghi ngờ mình đã làm sai chuyện gì, nhưng lại cảm thấy Tiểu Tạ đâu thể hẹp hòi như vậy, suy nghĩ một lát, chi bằng mọi người cùng nhau đi vui vẻ thêm tí nữa, chờ bầu không khí hòa hoãn lại hắn sẽ nhân cơ hội đùa giỡn với Tiểu Tạ. Tính tình Tiểu Tạ tốt như vậy, nhất định không vấn đề gì.
Ánh mắt hắn lén lút liếc qua Tạ Trúc Tinh, đề nghị, “Bây giờ mới hơn chín giờ, đi chơi thêm tí nữa đi, các cậu muốn đi hát hay là ngâm nước nóng?”
Thời điểm như vầy các thành viên nào còn ai muốn chơi, đều tìm lý do không đi.
Tạ Trúc Tinh, “Vậy thì cùng đi uống vài ly đi, tôi mời.”
Bình thường cậu đều xử sự rất tốt, mọi người không muốn phật ý cậu nên đều chịu đi.
Cao Tư Viễn lái xe trong nhà tới, như mọi khi thì Tạ Trúc Tinh đều đi cùng với Vương Siêu, những người khác ngồi xe Cao Tư Viễn.
Hôm nay Tạ Trúc Tinh lại không nói không rằng mà chui vào xe Cao Tư Viễn luôn.
Quý Kiệt và Dương Tiêu Mục nhìn tình hình không ổn, cũng gấp gáp lên xe chiếm chỗ.
Còn lại Trình Diệu không có chỗ ngồi, vẻ mặt đưa đám mắt to trừng mắt nhỏ với Vương Siêu.
Lần này Vương Siêu thật sự nhận ra Tiểu Tạ đã tức giận, buồn phiền không chịu nổi, nói, “Cậu được rồi đó, xe của tôi ai cũng có thể ngồi đại lên hả? Còn làm cái mặt đưa đám đó nữa tôi đập cậu bây giờ.”
Làm cho Trình Diệu oan ức như gì, dọc đường đều ngồi rất nghiêm chỉnh, đến thở mạnh còn không dám.
Đến quán bar trên lầu hoa viên.
Xe bốn người bọn Cao Tư Viễn tới trước. Lúc Vương Siêu và Trình Diệu đến nơi bọn họ đã gọi đồ rồi.
Quý Kiệt đang ngồi cạnh Tạ Trúc Tinh, Vương Siêu chẳng thèm nói lý bảo, “Mặt bánh bao, nhường chỗ cho tôi coi.”
Quý Kiệt khó chịu đáp, “Đồ mông to nhà anh, kêu ai mặt bánh bao đó?”
Vương Siêu một lòng nghĩ nên làm sao để hòa hoãn với Tiểu Tạ một chút, nhịn xuống không thèm cãi.
Quý Kiệt nhường chỗ cho hắn.
Vương Siêu chen vào ngồi cạnh Tạ Trúc Tinh, nhìn tờ thực đơn trên tay cậu, dù muốn lấy lòng nhưng vẫn không thốt được lời hay, “Các cậu cứ gọi thoải mái đi, đừng sợ đắt, nếu Tiểu Tạ không mời thì tôi mời.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu gập tờ thực đơn lại, ném cho Vương Siêu.
Vương Siêu, “… Em gọi đi, đưa anh làm gì?”
Quý Kiệt phá game, “Còn nói cậu mời, hôm qua ăn đồ nướng cậu cũng nói cậu mời, cuối cùng còn không phải anh Tiểu Tạ trả tiền hả.”
Vương Siêu đã sớm quên mất vụ này, có hơi mất mặt nói, “Không phải vì tôi có chuyện mới quên à.”
Quý Kiệt, “Đại sự gì có thể khiến trưởng nhóm quên cả tính tiền?”
Cậu ta cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, thuần túy là oán giận nên mới thuận miệng nói thôi.
Vương Siêu ngượng ngùng nhìn Tạ Trúc Tinh, Tạ Trúc Tinh cũng đang liếc nhìn hắn qua khóe mắt, vừa đụng tầm mắt hắn liền quay sang chỗ khác.
Vương Siêu không có đầu óc mà toàn dùng bản năng, chỉ cảm thấy cái nhìn này là tín hiệu muốn làm hòa, chẳng thèm phản ứng lại Quý Kiệt mà dán sát vào người Tạ Trúc Tinh như muốn chảy nước, hỏi, “Hôm qua trả bao nhiêu tiền?”
Tạ Trúc Tinh, “Không bao nhiêu.”
Vương Siêu, “Thôi đi, khoảng ba mươi người lận mà, em lại không giàu có gì, bao nhiêu hả? Anh chuyển khoản cho em.”
Gân xanh trên cổ Tạ Trúc Tinh đều hằn hết cả lên, đứng dậy nói, “Tôi đi vệ sinh, các cậu gọi trước đi.”
Cậu vừa đi Quý Kiệt liền nói với Vương Siêu, “Cậu đừng có chọc tức anh Tiểu Tạ nữa.”
Vương Siêu không phục, “Tôi làm sao?”
Quý Kiệt, “Người ta với bạn gái hảo tụ hảo tán, cậu ở giữa mù mắt mò mẫm cái gì?”
Vương Siêu nhìn bọn họ một vòng, “Cậu ấy kể với các cậu hết rồi?”
Mấy người đều gật đầu, chỉ mình Trình Diệu là chưa được nghe, gương mặt mờ mịt.
Dương Tiêu Mục, “Tôi cảm thấy anh Tiểu Tạ vốn không muốn đề cập chuyện này với chúng tôi, thực ra chúng tôi đều biết cách làm người của anh ấy, chỉ sợ người không biết nghe được sẽ không cẩn thận mà nghĩ ngay rằng anh ấy vừa ra mắt đã đá người yêu, còn cho rằng ảnh là Trần Thế Mỹ đó.”
Vương Siêu nghe suy đoán này xong liền bốc hỏa, “Ai mà cmn tẻ nhạt quá vậy? Nếu Tiểu Tạ mà là Trần Thế Mỹ thì trên đời còn đàn ông đáng tin hả?”
Quý Kiệt, “Tôi nghĩ anh Tiểu Tạ không vui, một phần là vì nhóm trưởng quái gở của chúng ta quản chuyện không đâu, phần khác là nhóm trưởng khiến bạn gái cũ của ảnh mất mặt.”
Vương Siêu không vui đáp, “Không thể nào, Tiểu Tạ đã hết thích người phụ nữ kia từ lâu rồi, tôi với cậu ấy thân nhau như vậy, cậu ấy lại trách tôi vì cô ta? Cậu cứ nói linh tinh đi.”
Quý Kiệt, “Tôi nhổ vào, người ta nhất dạ phu thê bách dạ ân, dù có chia tay cũng thân hơn với cậu nhiều.”
Vương Siêu cảm thấy lời này đặc biệt chói tai, tức giận nói, “Cậu bớt gây xích mích đi, ngày nào tôi cũng ngủ chung giường với cậu ấy, sao mà không thân?”
Quý Kiệt xì một tiếng, “Cậu mới phải bớt bớt đó, kiểu ngủ này có thể giống nhau được hả?”
Vương Siêu hình như tức quá rồi, chết vì sĩ diện, “Hôm nay tôi thật sự biến nó thành giống nhau vậy!”
Quý Kiệt, “… Cậu muốn làm sao cho giống?”
Tạ Trúc Tinh từ phòng vệ sinh về, phát hiện cả đám vẫn chưa gọi món, các thành viên đều đang yên lặng cắn hạt dưa được tặng.
Vương Siêu ôm khuỷu tay ngồi đó, gương mặt nghiêm túc nói, “Tiểu Tạ, em lại đây.”
Lại muốn phát điên gì đây? Tạ Trúc Tinh mặc kệ hắn, gọi phục vụ, “Bên này gọi món.”
Phục vụ vội vàng đến đây, Tạ Trúc Tinh gọi hai chai rượu, chờ phục vụ đi khỏi mới ngồi xuống chỗ mình.
Nỗi tức giận của cậu đã tiêu tán gần hết, ngẫm lại thì Vương Siêu vốn là kẻ ngu ngốc kiểu đó, tức cũng uổng công, nếu đã không tính toán được chi bằng khỏi tính.
Cậu vươn tay muốn lấy hạt dưa, thình lình bị Vương Siêu chộp lại một phát.
Động tác cắn hạt dưa của các thành viên đồng loạt dừng lại, dõi theo hai người họ như bị điểm huyệt.
Tạ Trúc Tinh, “… Sao thế?”
Vương Siêu hít thở sâu hai lần.
Quý Kiệt sắp không nhìn nổi, mở miệng nói, “Hay là thôi đi…”
Vương Siêu không get được ý tốt của cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta đang khích tướng nên trợn mắt nói, “Hay gì mà hay? Các cậu nhìn đây!”
Tạ Trúc Tinh, “???”
Vương Siêu quay đầu lại, nhanh chóng kề đến hôn “Chụt” một phát lên môi cậu.
Tạ Trúc Tinh, “!!!”
Vương Siêu hôn xong liền hối hận muốn chết, không dám nhìn sắc mặt cậu chút nào, vậy mà còn giả bộ mạnh mẽ như chẳng có chuyện gì, chìa tay về phía các thành viên bảo, “Tôi hôn rồi, nào nào nào, trả tiền đi, mỗi người một trăm.”
Chỉ có Trình Diệu là ngoan ngoãn móc ví ra, còn mấy người khác không nhúc nhích gì mà vội vã thu tay giấu xuống dưới bàn.
Vương Siêu còn cậy mạnh, “Làm gì vậy hả? Chấp nhận thua đi, đừng thua rồi quỵt nợ.”
Mặt Tạ Trúc Tinh như khúc gỗ.
“Ai muốn cá cược chuyện này với cậu? Toàn bộ đều là do cậu tự biên tự diễn, không phải nói muốn hôn…” Quý Kiệt liếc mắt nhìn Tạ Trúc Tinh, sửa lời nói, “không phải nói mình được lắm sao, căn bản chẳng ai muốn cá cược với cậu hết biết không.”
Vương Siêu đang muốn nói chuyện thì phục vụ đưa rượu tới, hắn liền ngậm miệng lại cẩn thận nhìn Tạ Trúc Tinh, cũng không nhận ra cậu có tức giận không nữa.
Dương Tiêu Mục cảm thấy không khí hơi lúng túng, cầm chai rượu lên bắt đầu khuấy động, “Nói đến uống rượu thì nhân tiện chơi một chút đi, chúng ta chơi xúc xắc hay là chơi Poker?”
Mọi người đều nhất trí chơi xúc xắc.
“Tức thiệt hả?” Vương Siêu dựa vào người Tạ Trúc Tinh, nhỏ giọng nói, “Cả tối nay em đều chẳng để ý tới anh, anh là bị em chọc tức quá chừng, mấy người bọn họ lại không có lòng tốt, cứ xúi giục anh hoài.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Còn nói người khác không có lòng tốt? Biết xấu hổ không?
Vương Siêu thấy cậu chẳng nói lời nào liền lật bài rõ ràng mười mươi, “Quý Kiệt nói em tức giận là vì thương Diêm Giai Giai, còn nói em với cô ta nhất dạ phu thê bách dạ ân, thân với cô ta hơn với anh nhiều, anh tức không nhịn nổi nên mới muốn cho bọn họ nhìn xem hai ta thân tới mức nào.”
Tạ Trúc Tinh tức tới nở nụ cười, “Cho nên anh liền lấy tôi ra cá cược đúng không? Tôi chỉ đáng giá bốn trăm đồng này?”
Vương Siêu kinh ngạc đáp, “Em giận anh cá cược quá ít hả?”
Tạ Trúc Tinh, “…” Thôi đừng nói cmg nữa, chỉ muốn đập hắn thôi.
Vương Siêu vô cùng oan uổng, giải thích, “Anh thật sự không định đem em ra cá cược, chỉ là muốn khoe khoang hai ta thân nhau thôi, thế nào là thân nhất, hôn môi là thân nhất chứ gì nữa.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Phục rồi, sát đất luôn!
Vương Siêu dỗ cậu không được, bắt đầu chơi xấu, “Vậy em nói phải làm sao bây giờ, anh hôn cũng hôn rồi, em có tức cũng vô dụng, nếu không em hôn trả lại đi?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu không tài nào nói rõ được cảm giác trong lòng mình, có chút tức giận, cũng có chút buồn cười, còn có cả một ngọn lửa vô danh.
Vương Siêu thấy gương mặt cậu dãn ra, đê tiện ép tới, “Anh không có hẹp hòi như em đâu, hôn một cái liền trở mặt, em lại đây lại đây, thoải mái hôn đi.”
Tạ Trúc Tinh đưa tay nhéo mặt hắn, xoắn một vòng 360 độ.
Có thể nói là đau vô cùng, Vương Siêu kêu thảm thiết đến mức làm người khác chú ý.
Các thành viên dừng bàn tay đang thảy xúc xắc lại, đồng loạt vỗ tay cổ vũ.
Tạ Trúc Tinh thả tay ra, nói, “Mỗi người một trăm, móc ra.”
Các thành viên, “…”
Chữ ‘get’ là của tác giả nha mấy chế, k phải do em sính tiếng Anh gì đâu =))