Peter Pan Và Cinderella

Chương 117: Chỉ có bạn đoán không được! (Hạ)




Ai báo công an???

Vương Siêu vội vàng gọi điện thoại cho Lương Tỉ, không ngờ Lương Tỉ lại tắt máy.

Hắn và mọi người trong xe đều bị lùa xuống, xếp thành một hàng dựa lưng vào xe.

Công an hỏi, “Mấy người ai là quản lý?”

Lương Tỉ không ở đây, Vương Siêu chính là “quản lý” duy nhất trên chiếc xe đạo diễn này, bị đẩy ra.

Hắn chưa từng giao tiếp với công an, cũng không hiểu tình huống bây giờ là thế nào, đầu óc mơ hồ không chắc chắn, hết sức nghiêm chỉnh giải thích với người ta là đang quay chương trình.

Công an tổng cộng có bốn người, ba người đứng bên cạnh cầm dùi cui lần lượt hỏi từng nhân viên, người còn lại chỉ hỏi mỗi mình Vương Siêu, giọng nói khô khan, “Quay chương trình? Cậu là người nổi tiếng à?”

Vương Siêu, “Tôi là ca sĩ. Ế? Có phải tôi gặp mấy người ở đâu rồi không?”

Chú công an nghiêm mặt, “Bớt thấy sang bắt quàng làm họ. Cậu là ca sĩ? Hát bài gì?”

Vương Siêu thật sự nhìn người này rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra nổi, cảm thấy chắc mình nhớ nhầm, nói tên bài hát mới nhất của mình, “Tôi không phải ca sĩ.”

Vẻ mặt chú công an đúng kiểu “Mày đùa tao à”, nói, “Rốt cuộc cậu có phải ca sĩ không?”

Vương Siêu thấy người này chưa từng nghe, nói thêm bài khác, “Anh muốn ăn tôm hùm đất không?”

Chú công an cự tuyệt, “Không muốn. Cậu nghiêm túc chút có được không?”

Vương Siêu cũng mệt, “Sao cái gì anh cũng chưa nghe thế? Vậy bài “Tình yêu là cái quỷ gì” thì sao?”

Chú công an chợt nói, “Cái này hình như nghe rồi. Chẳng phải bài của nhóm nhạc hả?”

Vương Siêu, “Tan rã rồi, tôi là cựu trưởng nhóm của nhóm đó.”

Chú công an, “Sao đang yên đang lành lại tan rã?”

Vương Siêu bị hỏi tới phiền, chẳng hiểu ra sao, “Anh là đang tra hỏi hay là phỏng vấn vậy?”

Chú công an nghiêm mặt, “Vậy cậu còn không mau khai báo thành thật.”

Vương Siêu đáp, “Khai báo cái gì chứ? Chúng tôi thực sự đang quay chương trình mà, chương trình này tên là “Chỉ có bạn đoán không được!”, không tin bây giờ anh search baidu thử đi.”

Chú công an nửa tin nửa ngờ lấy di động ra tìm kiếm, ấn vài lần, vẻ mặt tức giận trách mắng, “Xạo, cậu xạo tiếp đi, tìm baidu có thấy chương trình này đâu.”

Vương Siêu kêu lên, “Không thể nào!” Hắn cuống cuồng vươn người tới định bắt lấy điện thoại của người ta nhìn thử.

Chú công an mau lẹ tránh đi, quát lên, “Làm gì! Cậu muốn làm gì!”

Vương Siêu nói, “Không thể không tìm ra, đây là chương trình đàng hoàng mà!”

Chú công an, “Chương trình đàng hoàng mà đi bắt cóc người chơi hả?”

Vương Siêu nói, “Thật sự không phải bắt cóc! Chơi thôi mà! Nếu không… Như vầy đi, người bị “bắt cóc” kia đang ở trong khu leo núi trong nhà này nè, tôi đi gọi cậu ấy ra giải thích với mấy người.”

Hắn cầm lấy bộ đàm, nói với biên kịch bên chỗ Tạ Trúc Tinh, “Các cậu mau dừng lại, đưa Tiểu Tạ ra đây, công an tới.”

Bên đầu kia vẫn là giọng biên kịch ban nãy, không ngờ lại vô cùng hoảng sợ trả lời hắn, “Cớm* tới? Vậy có cần giết con tin không? Tiểu Tạ nhìn thấy mặt tôi mất rồi!”

* tiếng lóng chỉ công an, cảnh sát.

Vương Siêu, “???”

Bộ đàm để loa ngoài, tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ rõ ràng ràng.

Mấy người công an thay đổi sắc mặt, đồng loạt đặt tay lên hông.

Vương Siêu, “!!!”

Mẹ nó đây là định rút súng hả!!!

Hắn vội vàng ôm đầu bằng cả hai tay, miệng bù lu bù loa, “Tôi thật sự là công dân tốt tuân thủ pháp luật mà! Bình thường tới đèn đỏ cũng không dám vượt!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mấy chú công an nổ súng.

Bằng bằng bằng!

Phun kim tuyến đầy đầu đầy mặt đầy người Vương Siêu.

Công dân tốt, “…”

Bốn chú công an cùng hàng người đứng phạt bên cạnh xe vây lại đây, một đám người bên trong khu leo núi trong nhà ùa ra theo, ai nấy đều vui vẻ vỗ tay bôm bốp. Lương Tỉ cũng chẳng biết từ đâu chui lên, cầm cái loa, đứng từ xa đã hớn ha hớn hở, “Em Siêu thân yêu, em đoán được không!”

Vương Siêu, “…” Em Siêu thân yêu của ông cực kỳ muốn chửi ông có được không.

Bốn chú công an kia cởi mũ, cởi đồng phục, trong đó ba người vừa nãy không tiếp xúc trực tiếp với Vương Siêu bây giờ mới lộ mặt, gọi hắn, “Trưởng nhóm!”

Vương Siêu, “… Ôi chời má!”

Thì ra là Quý Kiệt, Trình Diệu và Cao Tư Viễn.

Còn cái người hỏi đông hỏi tây Vương Siêu từ nãy đến giờ, được hoá trang đặc biệt đến mẹ ruột có thấy cũng khó nhận ra, còn cố ý gằn giọng lúc nói chuyện, bây giờ mới khôi phục giọng thật, hơi mất tự nhiên gọi một tiếng, “Trưởng nhóm.”

Dương Tiêu Mục.

Lần này Vương Siêu thật sự muốn mắng người, đang định trở mặt thì một bàn tay đã quàng lên vai hắn từ sau lưng, hắn quay đầu nhìn.

Tạ Trúc Tinh chỉ trích hắn vô cùng khoa trương, “Trưởng nhóm à, rốt cuộc bắt cóc em là ý tưởng của ai vậy?”

Vương Siêu nuốt ngược mấy lời mắng chửi vào, phối hợp ba hoa đùa giỡn với cậu vài câu.

Nhóm nhạc IceDream đã giải tán một năm hợp thể bằng cách này trong một gameshow, chiêu trò mười phần. Lương Tỉ lui vào hậu trường làm nhà sản xuất, xuất sắc hoàn thành quá trình chuyển hình từ MC thành gian thương. Có thể đoán được sau khi tập này lên sóng lượt xem online nhất định sẽ không thấp hơn tập đầu tiên hắn cài bẫy ba mình.

Mặc dù IceDream hợp thể nhưng hiển nhiên vai chính trong tập này vẫn là Vương Siêu và Tạ Trúc Tinh, thời gian lên hình của mấy thành viên khác tương đối giới hạn.

Cùng ngày thành lập phòng làm việc Siêu Tinh, Tạ Trúc Tinh đăng weibo nọ âm thầm come out, đương nhiên phát biểu chính thức vẫn chỉ nhận là anh em tốt. Nhưng mà fan Hoả Xa và fan trưởng nhóm còn đấu nhau nhiệt hơn cả hồi trước, cho dù hai bên đều hiểu chỉ sợ là hai người này thật sự làm tới rồi, có điều không hiểu sao ai cũng thấy đối phương không vừa mắt, đau lòng idol nhà mình mắt mù tìm trúng một tên xấu xa. Trước đây hai người chung khung hình thì fan chiến nhau tranh phiên vị, bây giờ biến thành tranh tư thế cơ thể, vừa chửi nhau vừa đua nhau, bởi vậy tạo thành một văn hoá mới trong fandom — đua xấu hổ.

Tập này vừa lên sóng, lại thêm một phen vừa mắng nhau vừa xấu hổ.

Cái này nói sau.

Lúc này các thành viên IceDream hoàn thành hợp thể xong đã rời khỏi ống kính, trước hết lúng túng cãi nhau một trận nhỏ.

Vương Siêu cho rằng Dương Tiêu Mục là kẻ phản bội, mọi người không nên dẫn kẻ phản bội tới chơi chung.

Nhưng mà ba người Quý Trình Cao vẫn ở lại Huy Tinh Ent., trở thành đồng nghiệp với Dương Tiêu Mục lần nữa, ít nhất ngoài mặt đã giảng hoà.

Có điều Vương Siêu vẫn tức, còn kêu ba người bọn họ là “Sẹo lành thì quên đau”, “Cũng muốn làm kẻ phản bội”.

Quý Kiệt bị hắn chọc giận, “IceDream rốt cuộc tan rã còn không phải vì cậu nhất định đòi lôi kéo anh Tiểu Tạ ra ngoài mở phòng làm việc? Cuối cùng ai mới là kẻ phản bội?”

Rời khỏi Huy Tinh chính là để Tạ Trúc Tinh có thể phát triển tốt hơn, việc này Vương Siêu cảm thấy chẳng có gì sai, đứng dậy gọi Tạ Trúc Tinh, “Chúng ta đi, không chơi với bọn họ!”

Tạ Trúc Tinh, “Anh ngồi xuống đã.”

Vương Siêu trừng mắt, “Anh không thèm ngồi! Anh phải đi! Em cũng đi!”

Tạ Trúc Tinh, “Vậy anh đi một mình đi.”

Vương Siêu rất có khí phách bỏ ra ngoài, còn sập cửa ầm một phát.

Tạ Trúc Tinh không coi là chuyện to tát, nói với các đồng đội cũ, “Kết thúc hợp đồng với công ty không phải là ý của anh ấy, mà là của tôi. Anh Khôn tiến vào ban giám đốc, con đường của tôi ở Huy Tinh đã hẹp, không thể không đi. Chuyện hợp đồng là do tôi ích kỷ, các cậu muốn trách thì trách tôi, không liên quan tới Vương Siêu.”

Quý Kiệt nói, “Mấy câu hồi nãy em chỉ muốn chọc tức trưởng nhóm thôi, việc này đâu thể trách ai, chúng ta hoạt động độc lập lâu như vậy thì giải tán là chuyện sớm muộn mà. Nếu em là anh Tiểu Tạ, lúc đó bị anh Khôn chèn ép rõ ràng như vậy, đến lượt em em cũng đi.”

Trình Diệu và Cao Tư Viễn đều gật đầu nói phải.

Dương Tiêu Mục cúi đầu.

Tạ Trúc Tinh nhìn y, thờ ơ nói, “Tiêu Mục, cậu đừng để trong lòng, tính tình Vương Siêu vốn vậy.”

Dương Tiêu Mục nói, “Cậu ấy mắng cũng không sai, em chính là kẻ phản bội.”

Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm trong lòng, cậu biết thì tốt.

Dương Tiêu Mục lại nói, “Thời gian đó em ngay cả làm MC cố định cho hai chương trình thực tế mà vẫn không hot nổi, mãi mới chờ được đến lúc có một gameshow nổi tiếng quay bản điện ảnh. Trong mấy người chúng ta chỉ có mình em đi theo hướng show giải trí, ra album solo hay đóng phim không đến lượt em, dù thế nào thì cái này cũng nên để cho em mới đúng, kết quả em không có phần, tổ tiết mục chỉ đích danh muốn mời anh Tiểu Tạ, tâm trạng của em hoàn toàn rơi xuống vực, đúng lúc đó thì anh Khôn tới hỏi em có muốn sang bên anh ấy không.”

Tất cả mọi người không lên tiếng.

Có thể hiểu được, tha thứ thì hơi khó.

E rằng chính Dương Tiêu Mục cũng hiểu, không kể tiếp sau đó ra sao, chỉ nói, “Khi ấy có người nói với em anh Tiểu Tạ là dựa vào trưởng nhóm để leo lên, ban đầu em cũng không tin, sau đó nghe nhiều hơn chẳng hiểu sao lại tin rồi. Bây giờ lớn thêm hai tuổi, đầu óc cũng tỉnh táo ra, không cần biết có trưởng nhóm hay không thì anh Tiểu Tạ vốn đã ưu tú hơn em nhiều, hồi đó đúng là bệnh đỏ mắt.”

Y ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Tạ Trúc Tinh nói, “Kỳ thực cũng không phải tới giờ em mới hiểu ra, hồi đó đã hiểu rồi có điều lại không dám nói, anh, em chính là đố kỵ với anh, đố kỵ anh có trưởng nhóm giúp đỡ.”

Kỳ thực ngoài Tạ Vương ra bốn người còn lại đều từng trải qua giai đoạn như thế, khác nhau mức độ mà thôi, bây giờ nghe được cũng chẳng hề ngạc nhiên.

Chỉ có Tạ Trúc Tinh, nghe xong thấy câu cuối thật vi diệu — “Đố kỵ anh có trưởng nhóm.”

Trưởng nhóm đứng bên ngoài tức đủ rồi, đá một phát tung cửa, “Tạ Trúc Tinh! Rốt cuộc em có đi không!”

Tạ Trúc Tinh lên tiếng trả lời, “Tới ngay.” rồi nói với các đồng đội, “Tôi cũng chẳng ưu tú gì đâu, chính là dựa vào Vương Siêu leo lên.”

Các đồng đội hai mặt nhìn nhau.

Vương Siêu tức giận, “Có phải lại có ai nói nhảm cái gì không? Em đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn!”

Tạ Trúc Tinh, “Không ai cả, tự em nói.”

Vương Siêu chả hiểu gì.

Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Tôi một không bẫy không lừa, hai không trộm không cướp, dùng bản lĩnh của mình tìm được vợ, dựa vào vợ leo lên thì đã sao?”

Quý Kiệt và Trình Diệu đều cười rộ lên. Cao Tư Viễn chậm nửa nhịp, cũng cười theo.

Chỉ có Dương Tiêu Mục là vẫn nghiêm mặt.

Vương Siêu trán đầy dấu chấm hỏi.

Tạ Trúc Tinh tạm biệt mọi người, cùng Vương Siêu đi trước.

Vừa ra ngoài Vương Siêu liền vô cùng lo lắng hỏi, “Rốt cuộc là ai nói nhảm? Dương Tiêu Mục hay là Cao Tư Viễn?”

Tạ Trúc Tinh, “Không ai nói hết.”

Vương Siêu không tin, “Không ai nói mắc gì em lại dè bỉu chính mình?

Tạ Trúc Tinh đáp, “Em dè bỉu mình chỗ nào? Chẳng phải em nói sự thật đó ư? Nếu không có anh giúp em sao em có thể có được ngày hôm nay?”

Vương Siêu lại cảm thấy cậu bị ai chọc tức nên hờn dỗi, “Em mau bỏ đi, sao anh không nhớ đã giúp em cái gì?”

Tạ Trúc Tinh, “Không cần anh nhớ, em nhớ là được.”

Vương Siêu nhìn cậu thật sự không giống đang tức giận, liền nói, “Em đừng giận, hồi nãy đứng ngoài cửa anh suy nghĩ lâu lắm.”

Tạ Trúc Tinh ngạc nhiên, “Anh suy nghĩ cái gì?”

Vương Siêu gãi đầu, “Hôm nay Lương ca kêu là anh kéo chân em, nếu không em còn có thể nổi hơn bây giờ nhiều.”

Tạ Trúc Tinh nghĩ một chút rồi nói, “Anh ấy nói cái bộ phim Hollywood kia hả? Dự án đó thất bại lâu rồi, anh ấy không biết sao?”

Vương Siêu, “Còn cái gameshow hồi mùa xuân nữa, cái mà Bao Tử với Diệu Diệu tham gia á, đều hot, nếu không phải anh lười nên từ chối thì người hot chính là hai chúng ta.”

Tạ Trúc Tinh, “Chương trình đó vốn em cũng không muốn đi, bây giờ tâm tư của em đều tập trung vào đóng phim, đi quay cái đó phân tâm lắm.”

Vương Siêu nghi ngờ nhìn cậu chằm chằm, “Nè, hôm nay em làm sao thế? Nói chuyện êm tai như vậy.”

Tạ Trúc Tinh hùng hồn đáp, “Chẳng phải em sợ anh lại hợp tác với người khác bắt cóc em sao.”

Vương Siêu cười khà khà, bắt lấy tay cậu hỏi, “Tay còn đau không?”

Tạ Trúc Tinh, “Không đau.”

Hai người nắm tay đi vài bước, Tạ Trúc Tinh bỗng nhiên dừng lại, “Chết, em để quên di động rồi, anh đi lấy xe trước đi, em lấy di động rồi đi tìm anh.”

Cậu không chờ Vương Siêu lên tiếng đã chạy ngược về.

Vương Siêu đi lấy xe, ngồi trong xe vừa chơi di động vừa ngân nga hát, tâm trạng cực kỳ tốt.

Trước mặt mấy đồng đội kêu ai là vợ? Còn dùng bản lĩnh của mình tìm được vợ? Hứ, đúng là không biết xấu hổ.

Một lát sau cửa xe bị mở ra, có người lên xe, hắn cho là Tạ Trúc Tinh, mắt không rời khỏi màn hình, “Anh lái xe cho, em để tay nghỉ… Ai đó?”

Hắn không đề phòng, bị người ta trùm bịt mắt lên, theo bản năng muốn kéo xuống, tay lại bị bắt lấy. Sức lực của đối phương rất lớn, hắn không kịp phản kháng, hai tay bị buộc lại cột vào dưới tay lái, cột bằng dây nhựa giãy không ra.

Hắn thầm nghĩ, Lương Tỉ sao lại tới nữa rồi?! Quay cái chương trình quái gì mà mãi chẳng thấy xong?!

Hắn cũng coi như rất chuyên nghiệp, giả ngu la lên, “Cậu là ai! Tôi la lên đó! Tôi la thật đó!”

Chẳng ai để ý tới hắn. Hắn không la nữa.

Vương Siêu mò tìm cửa xe định leo xuống, phát hiện cửa xe bị khoá, hắn không nhìn thấy gì, tay cũng bị trói chặt, lần này bị nhốt thật rồi, tức giận lầm bầm, “Đáng ghét quá vậy? Dằn vặt cả ngày còn chưa đủ.”

Vẫn không ai đáp lại.

Vương Siêu nói tiếp, “Tiểu Tạ đâu rồi? Mấy người đừng giày vò em ấy nữa, từ sáng tới giờ em ấy chưa được nghỉ ngơi, tay cũng bị thương rồi, còn bị thương ở đâu nữa tôi tính sổ với mấy người đó… Nè! Cậu làm gì thế!”

Tạ Trúc Tinh định giỡn với hắn, thuận tiện trả thù vụ hắn và Lương Tỉ bắt tay “bắt cóc” mình, hù doạ hắn một chút rồi thôi.

Vốn nghe hắn hùng hổ nói tào lao rất buồn cười, kết quả còn chưa đến hai câu đã vòng tới người cậu.

Trong lòng nhất thời vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Hôn lên mặt hắn một cái.

Vương Siêu bị hôn liền bùng nổ, chửi ầm lên, “Lương Tỉ! Cái chương trình khỉ gì! Nhân viên của anh có vấn đề à!”

Hắn đồng thời dùng tay với vô-lăng cọ bịt mắt tuột xuống được một nửa.

Người ngồi bên cạnh chính là Tạ Trúc Tinh, nhìn hắn cười như không cười.

Vương Siêu, “…”

Được lắm.

Bãi đậu xe tối thui không một bóng người. Xe đậu trong góc. Bị trói. Thủ phạm bắt cóc lại còn đẹp trai thế này.

Tạ Trúc Tinh định cắt dây cột tay thả hắn ra, mở ngăn chứa đồ tìm kéo.

Vương Siêu kéo bịt mắt lên tới đỉnh đầu, bản thân thuận thế gục lên tay lái gọi, “Anh đẹp trai.”

Tạ Trúc Tinh tìm được kéo, đáp một tiếng, “Hả?”

Vương Siêu liếm liếm môi, “Cái đó… em có muốn… cưỡng gian anh không?”

Bịt mắt hình con gấu bị ném lên chỗ đồng hồ đo, nhanh chóng bắt đầu rung lắc.