Peter Pan Và Cinderella

Chương 111: Thức ăn ngoài




Cắt đuôi trợ lý, gọi xe chạy thẳng tới nhà Vương Siêu. Taxi chạy qua hai con đường Tạ Trúc Tinh mới bắt đầu thấy đau, may mà chỉ đau một lát rồi thôi, vấn đề không lớn.

Bây giờ là hơn chín giờ sáng, dựa theo giờ làm việc và nghỉ ngơi của Vương Siêu, lúc này hơn nửa là đang ngủ thẳng giấc.

Đợi lát nữa nhấn chuông, con hàng này rề rà ra mở cửa, nói không chừng còn hùng hùng hổ hổ, vừa nhìn thấy cậu có thể bị dọa tới nhảy dựng lên, tiểu ngu ngốc xấu hổ.

Tạ Trúc Tinh ngồi ghế sau taxi tưởng tượng ra như vậy, cười rộ lên từ đáy lòng.

Đến cửa nhà người ta, cậu mới phát hiện mình mơ mộng quá rồi.

Chuông cửa bị cậu nhấn đến nóng lên cũng chẳng có ai ra mở cửa cho cậu.

Tạ Trúc Tinh hơi nghi ngờ có phải Vương Siêu không có nhà không, ngẩng đầu nhìn lên, rèm cửa sổ lầu ba hơi giật giật.

Vương Siêu dựa lưng vào tường núp bên cạnh cửa sổ, bị dọa tới toát mồ hôi hột.

Người này không phải đang nằm viện ư? Chưa nói tiếng nào chạy tới đây làm gì?

Đợi một hồi thật lâu, chuông cửa không kêu nữa.

Có phải đi rồi không?

Vương Siêu lén lút nhìn ra một lần, rụt trở về với vận tốc ánh sáng.

Đi cái đệt. Vậy mà còn ngồi trước cổng?

Kệ, dù sao cũng không mở, cứ ngồi đó đi.

Hắn hung ác nghĩ, nằm xuống tiếp tục chơi game.

Chơi một lát, không nhịn được lại len lén chạy tới cạnh cửa sổ liếc mắt nhìn ra ngoài.

Úi chời, không đi thật hả?

Chẳng mấy chốc tới trưa.

Điện thoại Vương Siêu reo lên, liếc nhìn, là người ngoài cửa gọi tới.

Không tiếp không tiếp, ngắt máy.

Đối phương lại gửi tin nhắn, “Em định gọi thức ăn ngoài, anh muốn ăn cái gì?”

Không ăn không ăn, không trả lời.

Qua nửa tiếng, di động hắn lại kêu, là một số lạ, hắn nghi thần nghi quỷ bắt máy.

Bên kia nói, “Chào anh, Thực phẩm Meituan* đây, phiền anh xuống dưới nhận đồ ăn, tôi đang đứng trước cổng nhà anh.”

* Một app giao thức ăn của Trung Quốc.

Vương Siêu, “…” Tôi đệt, còn có chiêu này nữa.

Anh shipper cho là tín hiệu bị yếu, lặp lại một lần.

Vương Siêu, “Anh thấy ngoài cổng còn kẻ ngốc nào không?” 

Anh shipper khó chịu, “Ngoài cổng chỉ có mình tôi, không phải anh mắng tôi đó chứ?”

Vương Siêu đến bên cửa sổ lén lút nhìn ra ngoài, ngoài cổng quả thực chỉ có mình nhân viên giao hàng.

Nhưng mà.

Hắn không mắc mưu đâu.

“Anh cứ để đồ ăn trước cửa đi, chừng nào rảnh tôi ra ngoài lấy.”

Sau khi hắn hứa nhất định sẽ chấm năm sao, anh shipper mới khó hiểu để đồ ăn xuống, bỏ đi.

Ba giờ chiều.

Trì Lập Đông gọi điện thoại tới, hỏi Vương Siêu có muốn đi đánh bida nữa không.

Vương Siêu đáp, “Vậy anh tới nhà đón tôi được không?”

Trì Lập Đông cũng chẳng hỏi tại sao, đáp ngay, “Được.”

Tạ Trúc Tinh ngồi xổm ngoài hàng rào biệt thự họ Vương, chờ Vương Siêu đi ra.

Vị trí này có thể nhìn thấy cổng biệt thự, nhưng từ cửa sổ trên lầu nhìn xuống sẽ không thấy cậu.

Cậu cũng buồn bực, lần này sao Vương Siêu lại chịu được lâu vậy? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, tìm tới cửa còn không gặp.

Không đúng, hết sức không đúng.

Một chiếc SUV Toyota lướt qua mặt cậu, cửa kính bên ghế lái không đóng, tài xế quay ra nhìn cậu với ánh mắt quái lại.

Tạ Trúc Tinh tưởng đâu hàng xóm đi ngang, thói quen nghề nghiệp nở nụ cười theo phản xạ.

Hình như tài xế nhận ra cậu, vẻ mặt “Đệt mợ”.

Chờ chiếc xe này dừng lại trước nhà Vương Siêu, vẻ mặt “Đệt mợ” đổi thành của Tạ Trúc Tinh.

Tạ Trúc Tinh nhìn thấy người kia hình như đang gọi điện thoại.

Trong nhà họ Vương nhanh chóng có bóng người chạy ra, đội mũ bóng chày, sau đó còn tròng thêm cả mũ của hoodie lên, đứng một bên hoàn toàn không nhìn thấy mặt, có điều nhìn tư thế đi đứng thì trăm phần trăm là Vương Siêu.

Tạ Trúc Tinh vội lao về phía cổng, đứng cách hàng rào gọi một tiếng, “Vương Siêu!”

Không gọi thì thôi, Vương Siêu lập tức bỏ chạy như bị đạp đuôi, lao thẳng vài bước ra khỏi cổng, mở cửa, lên xe, cạch một tiếng sập cửa, làm liền một mạch, giống như cảnh bị truy đuổi trong phim hành động vậy.

Tạ Trúc Tinh chạy tới chỗ xe Toyota, vòng qua bên cạnh xe, cửa sổ ghế sau bị đóng kín, còn dán kính một chiều, không nhìn được bên trong.

Mấy bước này cậu chạy rất gấp, đụng đến vết thương chưa lành hẳn, đau tới nhíu mày, định mở cửa xe thì phát hiện cửa khóa rồi, cảm giác mất mát lấn át cả tức giận, giọng điệu nhuốm mấy phần cầu xin, “Vương Siêu, anh ra đây đi.”

Trì Lập Đông quay đầu nhìn Vương Siêu ở ghế sau.

Vương Siêu rụt vai, gục đầu, không hề có ý muốn xuống xe.

Trì Lập Đông thò đầu ra khỏi cửa xe, gọi Tạ Trúc Tinh, “Người anh em.”

Tạ Trúc Tinh, “???”

Trì Lập Đông, “Cậu là người yêu cũ của Tiểu Siêu phải không?”

Tạ Trúc Tinh ngẩn ra. Giọng nói của người này hình như hơi quen tai?

Trì Lập Đông nói, “Nếu đã chia tay rồi thì đừng quấn lấy cậu ấy nữa, đều là người nổi tiếng, khó coi lắm.”

Tạ Trúc Tinh nghe xong liền đáp, “Anh là ai vậy?”

Trì Lập Đông nói, “Tôi là anh cậu ấy.”

Tạ Trúc Tinh nghi ngờ, “Từ bao giờ cậu ấy có một người anh như anh?”

Trì Lập Đông đáp, “Từ mười năm trước đã có rồi.”

Tạ Trúc Tinh nhất thời nghẹn lời, không quan tâm tới Trì Lập Đông nữa, ra sức vỗ cửa xe không thấy người, “Anh xuống đây, em có chuyện muốn nói với anh.”

Vương Siêu ngồi trong xe nói, “Anh Trì, đi.”

Bởi vì cửa sổ phía trước mở, Tạ Trúc Tinh nghe thấy câu này.

Trì Lập Đông đạp ga.

Vương Siêu biết mình không bị nhìn thấy, quay người quỳ trên ghế, cách một lớp kính trắng trợn không kiêng dè, tràn ngập quyến luyến nhìn chằm chằm Tạ Trúc Tinh càng lúc càng xa, mãi tới khúc cua hết nhìn thấy mới hồn xiêu phách lạc ngồi xuống.

Tạ Trúc Tinh vẫn đứng ở chỗ cũ, có chút thẫn thờ.

Cậu mai phục cả nửa ngày, tới mặt Vương Siêu cũng không nhìn thấy?

Vương Siêu vẫn cứ trưng khuôn mặt mướp đắng ra.

Trì Lập Đông hỏi hắn, “Cậu không muốn nghe thử xem cậu ta muốn nói gì ư?”

Hắn đáp, “Muốn.”

Trì Lập Đông không hiểu, “Vậy còn làm thế?”

Vương Siêu cởi mũ xuống, vuốt ve cái đầu trọc lốc của mình, “Tôi không dám nghe. Tôi biết định lực của mình tới đâu, cậu ấy nói vài câu êm tai là tôi sẽ quên cả lý do chia tay, sau đó ngả bài, ôm ấp hôn hít chĩa cao cao, lại chịch một trận, thế là hoà.”

Trì Lập Đông hỏi, “Vậy không tốt ư?”

Vương Siêu đội mũ lên lại, uể oải nói, “Trước đây tôi cũng không cảm thấy như vậy không tốt, lần nào hai đứa cãi nhau đều như vậy. Lần này không giống, chia tay là do tôi giận dỗi đề xuất, còn chưa quá hai ngày tôi đã hối hận rồi, thật sự không thể trách anh tôi chửi tôi, tôi đúng là tiện mà, kết quả tôi đi tìm cậu ấy muốn làm hoà cậu ấy lại không chịu, nói là quen tôi quá uất ức, bởi vì quen tôi mà người khác đâm chọt sau lưng cậu ấy, nói cậu ấy bán mông để leo lên. Ngày hôm đó tôi cực kỳ tuyệt vọng, nếu cậu ấy muốn chia tay vì tôi không tốt chỗ nào, tôi đều có thể thay đổi, nhưng cậu ấy lại bảo chúng tôi trời sinh đã không thích hợp, tôi biết làm sao đây? Tôi đâu thể đầu thai lại lần nữa. Bây giờ chẳng hiểu cậu ấy chập mạch chỗ nào đòi làm hoà với tôi, mấy ngày nữa lỡ cậu ấy lại nghe được lời khó nghe ở đâu đó, nhớ đến chuyện này rồi đòi chia tay tiếp, chẳng phải là dằn vặt tôi ư? Cậu ấy không thích tôi là bao, có giày vò cậu ấy cũng không sợ, nhưng tôi thì không được, tôi sợ lắm, nếu còn lặp lại lần nữa chi bằng bắt tôi chết đi.”

Nói là đánh bida, hôm qua sau khi Trì Lập Đông thể hiện trình độ Vương Siêu hết ham tự bêu xấu, chọc lung tung vài phát rồi than đói bụng, muốn ăn cơm.

Thực ra là đói bụng thật, bữa trưa hắn đã ăn gì đâu.

Trong lúc ăn Trì Lập Đông tỏ vẻ cực kỳ ân cần, gắp rau, múc canh, thậm chí còn muốn lau thức ăn dính trên miệng giúp Vương Siêu.

Chậm chạp như Vương Siêu cũng phát hiện anh ta khang khác, kìm nén quái lạ trong bụng hỏi, “Anh Trì! Không phải anh muốn cua tôi đó chứ?”

Vẻ mặt Trì Lập Đông sửng sốt, nhưng cũng có chút xấu hổ.

Vương Siêu, “Nếu là thật, vậy anh mau từ bỏ đi, tôi không thích đàn ông.”

Trì Lập Đông buồn cười hỏi, “Người ban nãy không phải đàn ông hả?”

Vương Siêu thốt lên, “Cậu ấy không giống!” Nói xong thì cảm thấy mất mặt, bổ sung một câu, “Không phải, anh nhìn cậu ấy xem, mặt mũi còn xinh hơn cả phụ nữa, rồi nhìn lại chính anh coi.”

Trì Lập Đông cười, “Tôi cảm thấy cậu rất đẹp.” Vừa nói vừa vươn tay muốn xoa đầu hắn.

Vương Siêu vội rụt về sau, “Anh mau chóng từ bỏ ý định với tôi đi, nếu không tôi méc anh tôi đó.” Hắn đã quên sạch vụ náo loạn còn chưa kịp giảng hoà với Vương Tề.

Sắc mặt Trì Lập Đông nghiêm lại, “Tôi đùa cậu thôi, đừng nói lung tung với cậu ấy.”

Vương Siêu nghi ngờ, “Đùa? Đùa vui không?”

Trì Lập Đông, “… Tôi đúng thật là muốn cùng chơi với cậu, muốn nhìn thấy cậu, muốn tốt với cậu, thế nhưng quả thực không có ý kia với cậu đâu.”

Anh ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Bộ dạng của cậu bây giờ, đặc biệt giống với người tôi thầm yêu.”

Bộ dạng bây giờ? Không có tóc, còn đen thui? Vương Siêu suy nghĩ một lát, hình như đúng là sau khi hắn biến thành thằng da đen đầu trọc anh ta mới đối xử đặc biệt tốt với hắn.

Ấy không đúng, bây giờ hắn giống ai nhất?

Vương Siêu mở to hai mắt, cả kinh, “Tôi đệt, anh thích anh cả tôi? Dùng tôi nhìn mơ giải khát?!”

Trì Lập Đông giống y như quả cà tím phủ sương, ủ rũ ỉu xìu gật gật đầu. 

Vương Siêu, “… Anh là 1 hay 0?”

Trì Lập Đông đáp, “1.”

Vương Siêu tưởng tượng thử mỗi ngày Trì Lập Đông sẽ tưởng tượng cái gì, cả người đều bất ổn.

Buổi tối hắn về tới nhà, Vương Cẩm còn chưa về.

Song sắt ngoài cổng, túi đồ ăn hồi trưa vẫn còn nằm đó, lẻ loi.

Hắn cầm túi đồ ăn vào nhà mở ra xem, là một phần tôm hùm đất, đã nguội lạnh từ lâu.