11.00pm – khu villa số 2:
“ Ting … “
Một tiếng không to không nhỏ kêu lên giữa không khí căng thẳng.
Chỉ thế thôi, mà cũng đủ làm cho mấy cái người nào đó sợ bắn người, giãy nảy lên ôm bừa lấy cái người ngồi cạnh.
3 cái miệng, 3 tiếng hét, hòa âm điên cuồng lại với nhau tạo ra 1 tiếng hét kinh khủng:
- AAAAAAAA!
Mấy cái người “ bị “ ôm, không hiểu thế nào mà tim lại đi đập lệch một nhịp, không hiểu là do tiếng hét kinh hoàng hay cái gì nữa
- Này, cô bỏ ra cái coi!
- Ai đang ôm tôi đấy?!
- Ăc … khó thở ….
Vâng, cả 3 cái người “ bị “ ôm đều cùng nhau lên tiếng hại 3 cái người nào đó ngượng chín mặt, vội vội vàng vàng bỏ ra rồi về chỗ ngồi. Hạ Vy và Thảo Anh thì không nói, nhưng đến cả Thiên An còn “ như thế “ thì cạn lời, trông 3 nàng vừa nãy cực kỳ là mất hình tượng.
Chả là cả nhà đang ngồi coi phim kinh dị ý mà, mà 3 cái người kia kia nổi tiếng là gan thỏ rồi, vậy nên … dẫn đến cơ sự ngày hôm nay.
Hàn Thiên lấy điện thoại, ngó qua, rồi nhìn đồng bọn rồi cười rất chi là chân chó:
- Xin lỗi nha! Tôi có tin nhắn!
NHỤC, XẤU HỔ là cụm từ duy nhất có thể miêu tả tâm trạng của 3 chị nhà ta bây giờ. Vâng, chỉ là 1 tiếng báo tin nhắn thôi mà cũng đủ để sợ đến run cả người thì biết tầm rồi đấy!
Hàn Thiên ban đầu thì cười thế thôi, nhưng mà sau khi đọc xong tin nhắn ấy à, sắc mặt biến đổi hẳn. Bảo Khánh cùng Nhật Duy cũng ngó vào xem, sắc mặt cũng không có khác Hàn Thiên là mấy
- Ài … bây giờ bọn tôi có việc rồi, mấy cô ở nhà đóng cửa nẻo hẳn hoi nhá!
Bảo Khánh dặn dò, đoạn lấy tay gõ phát vào đầu Hạ Vy
Nhỏ nhăn mặt:
- Đau, rảnh háng không có gì làm hả?!
- Này, nói năng kiểu gì thế hả?!
- Kiểu người, không phải kiểu hành tinh con dê xồm như cậu!
- Vẫn ghim tôi vụ đấy cơ à?!
Bla blo ….
Đấy, có bận đến mấy thì trước khi đi cũng phải cãi nhau 1 trận mới đi được mà.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Thiên An cũng nhận được tin nhắn. Đọc xong, mặt nhỏ biến sắc, Thảo Anh tò mò ngó đầu vào đọc, mặt mày cũng có khá khẩm gì đâu
- Ài … bọn tôi cũng bận việc rồi! Chắc phải đi đến 1 2 giờ đêm mới về được!
Thảo Anh chán nản nói
- Thế đi đường cẩn thận nhá!
- Ừm, cậu cũng vậy!
- Ừm!
Nhắc nhắc nhở nhở, nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, xung quanh 2 cái người này bây giờ chỉ toàn màu hồng thoai.
Thiên An nhìn 2 con bạn, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, dại trai là chỉ có chết! Có lẽ nhỏ mải quan sát người ta mà không để ý rằng … Hàn Thiên đang nhìn nhỏ với cái ánh mắt đầy mùi nghi ngờ.
11.15 pm:
2 chiếc siêu xe 1 đen 1 trắng đồng thời đi ra khỏi chiếc cổng to đồ sộ, rẽ về 2 hướng khác nhau.
Nhật Duy ngớ cả người:
- Ở Thiên, sao lại đi đường này?! Đi đường kia mới đúng chứ!
Hàn Thiên cười cười:
- Xin lỗi, tao đi nhầm đường!
Đoạn, cua 1 đoạn cua ngoạn mục về hướng mà chiếc xe màu trắng vừa đi
Bảo Khánh nhăn mặt:
- Thiên, mày đi kiểu gì thế?! Mọi ngày mày phóng như điên cơ mà, sao hôm nay đi nhẹ nhàng thế?!
Khác với lần trước, lần này Hàn Thiên có chút bực mình.
Cậu trừng mắt, đe dọa:
- Mày để im tao lái hay thích xuống xe đi bộ?!
Ai kia biết điều, câm nín
- Này, thằng này hôm nay ăn phải bả chuột rồi hay sao ý!
- Dạo này đang mốt bỏ ngải đấy! Hay là nó bị người ta bỏ rồi?!
- Không, tao éo nghĩ thế đâu! Nó chưa bỏ người ta thì thôi, đòi người ta bỏ nó á?!
- Thế làm sao?!
- Chắc vừa được người đẹp ôm, bây giờ vẫn còn đang phởn ý mà!
Bla blo …
Có 2 đứa nào đó ngồi ghế sau, vô tư nói xấu thằng đang lái xe
Đấy, bạn bè thế đấy
Nhưng lạ là, mọi lần, Hàn Thiên sẽ dừng xe lại, đấm cho mỗi thằng 1 trận lên bờ xuống ruộng cơ, nhưng mà hôm nay, lại im lặng đến lạ kỳ, im lặng với những suy nghĩ trong đầu mình.