Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích

Chương 9




NHẬT KÍ #6
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@ Rantaro type)

Cậu Press kêu lên:

-Spader!

Đang chống tay lên đầu gối, tống hết bữa ăn trưa ra khỏi miệng, mình ngửng lên nhìn. Cách mình mấy mét, Spader rảo chân qua boong. Anh ta xăm xăm đi sâu vào Magorran. Mình biết lý do: Spader đang đi tìm cha anh.

Phía sau mình, Wu Yenza từ phòng hoa tiêu bước ra và cùng nhìn thấy Spader. Chị ta la lên ra lệnh:

-Ngừng lại ngay, Spader. Đừng vào khu cư trú này.

Thậm chí Spader không liếc nhìn chị ta. Không gì ngăn cản được anh. Cậu Press bảo Yenza:

-Chúng tôi sẽ đi cùng cậu ấy.

Yenza nghiêm khắc nói:

-Ông không được phép có mặt tại đây.

Cậu Press phản đối:

-Chúng tôi là dân sự. Cô không cấm được.

-Chúng tôi không thể bảo vệ ông đâu.

Mình chẳng ưa vụ này tí nào. Dù sao thảm kịch vẫn còn sờ sờ đó. Hơn nữa, rất có thể Saint Dane đã xuất hiện tại đây. Cậu Press nói gọn lỏn:

-Hiểu. Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy trở lại.

Yenza vừa định phản đối, cậu Press đã rảo chân theo dấu Spader. Nhìn người nữ đội trưởng, mình chỉ biết nhún vai. Chị ta cau có nhìn mình, mình vội chạy theo cậu Press.
Spader đã vượt xa cậu cháu mình và rất khó bắt kịp anh, vì anh ta rất rành đường lối. Luôn phải dõi theo, nếu không sẽ mất hút bóng Spader. Vừa nhìn theo anh ta, mình vừa nhìn quanh. Đây là một khu cư trú sản xuất, nhưng các xưởng máy chắc ở phía đuôi tàu, vì khu mình đang chạy qua giống khu dân cư hơn. Nhiều kiến trúc trông cao như những toà chung cư bao bọc quanh một công viên lớn. Nơi này giống như một khu buôn bán kinh doanh ở ngoại ô trên Trái Đất Thứ Hai. Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng nó đang nổi trên mặt nước. Nhưng kỳ lạ hơn nữa là toàn khu vực này vắng hoe, không một bóng người – dù là người sống hay người chết. Điều đó cho mình niềm hy vọng là mọi người đã kịp di tản khỏi Magorran trước khi gặp phải số phận chết chóc như đội hoa tiêu.

Phía trước, Spader đã chạy vào một chung cư. Khi bước vào theo anh ta, bao nhiêu hy vọng của mình rằng mọi người đều đã bỏ đi đã sụp đổ tan tành. Ba xác chết ngồi trong hành lang. Giống như trong buồng hoa tiêu, dường như cái chết đến với họ cấp kỳ và hoàn toàn bất ngờ. Đó là ba người đàn ông, chắc là công nhân xưởng máy, vì họ đều mặc áo liền quần màu xanh dương sáng. Họ ngồi quanh một cái bàn phủ đầy những quân cờ sặc sỡ. Mình đoán, khi biết điều bất hạnh xảy ra, họ đang chơi cờ. Một người vẫn đang cầm quân cờ như sắp hạ một nước. Nhưng ông ta chẳng bao giờ còn cơ hội đó nữa. Toàn cảnh thật dễ sợ, mình không dám nhìn gần, nhưng cũng đủ để thấy tất cả ba người đều có vết xanh khô dưới cằm giống nhau. Dù đó là chất gì, chắc phải có liên quan tới cái chết của họ.

Mình không muốn ở lại đó thêm chút nào nữa. Sự nguy hiểm càng lúc càng thêm thô bạo. Vừa định quay người lao về lại Grallion, mình chợt nghe tiếng loảng xoảng như tiếng thuỷ tinh đổ vỡ sâu bên trong toà nhà. Không biết đó là Spader hay người nào còn sống sót gây ra. Cậu Press phóng ngay về phía có tiếng động đó, và dù rất muốn chạy về hướng ngược lại, mình vẫn bám theo ông.

Trong khi chạy suốt chiều dài hành lang, mình cố không nghĩ đến những gì khiếp đảm đằng sau những cánh cửa im im mà mình đang lướt qua kia. Chẳng khác nào mình đang chạy ngang một nhà mồ. Sau cùng, cậu cháu mình tới trước một cánh cửa khép hờ. Cậu Press hỏi:

-Cháu sẵn sàng chưa?

-Chưa, nhưng vẫn phải làm thôi.

Ông đẩy cánh cửa và hai cậu cháu bước vào.

Ngay lập tức, mình thấy đây là một căn hộ rất giống căn hộ của Spader trên Grallion. Nhỏ và đơn sơ, với bàn ghế đúc và cửa sổ nhìn ra biển. Không thấy ai, nên cậu cháu mình tiến sang phòng ngủ.

Cậu cháu mình tìm thấy anh ta tại đó. Spader đứng giữa phòng. Dưới chân anh rải rác mảnh bình hoa vỡ. Đó chính là âm thanh mà mình đã nghe. Chắc Spader đã đập vỡ bình trong cơn phẫn nộ. Anh ta không quay lại khi cậu cháu mình bước vào. Bởi vì… anh ta đang tập trung ánh mắt vào người cha. Cha anh ngồi, gục đầu trên bàn làm việc. Vâng, ông ấy chết rồi. Giống như những người khác, có vẻ như ông đã chết rất thanh thản. Ông mặc bộ đồng phục thuỷ vụ tươm tất. Mình đoán, ông đã muốn con trai thấy ông ăn mặc đàng hoàng, cũng như Spader đã ăn mặc chỉnh tề để đón cha. Tim mình đau nhói vì xót thương người bạn mới. Mình đã mong Spader phát hiện ra là cha anh biến mất, giống như trường hợp của mình. Nào ngờ còn tệ hơn thế. Tệ hơn nhiều quá.

Mình nghĩ Spader bị kích động vì quá bất ngờ. Mắt anh tập trung vào người cha, cứ như anh đang nghĩ có thể thay đổi hình ảnh trước mắt hoàn toàn bằng sức mạnh của ý chí.
Mình không biết phải nói hay làm gì. Cậu Press tiến lại, nhẹ nhàng vuốt mắt người quá cố. Rồi nhìn Spader, ông dịu dàng nói:

-Đừng buồn. Chuyện phải thế thôi.

Dù anh ta chưa biết, nhưng Spader vẫn là một Lữ khách. Như trước đây mình đã được nghe nhiều lần, mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do. Mình chưa hoàn toàn hiểu, nhưng đó là điều mọi người đã nói với mình.

Spader nhìn thẳng vào mắt cậu Press, và mình thấy anh ta đang đau khổ đến ngần nào. Giọng run run, anh hỏi lại:

-Chuyện phải thế thôi? Là sao? Tôi không hiểu.

Cậu Press đáp nhẹ nhàng:

-Rồi cậu sẽ hiểu. Chúng tôi sẽ giúp cậu.

Mình biết cậu Press định nói gì. Chẳng bao lâu nữa, cậu cháu mình sẽ phải cho Spader biết anh ta là một Lữ khách. Nhưng mình nghĩ, điều đó cũng chẳng giúp anh được điều gì. Đến nay, sau một thời gian biết mình là Lữ khách, mình vẫn ngu ngơ, biết gì đâu.
Cậu Press nhìn xuống người đàn ông đã chết, và thấy cái gì đó. Bàn tay phải của ông ta nắm chặt một mảnh giấy nhỏ. Cậu Press nhẹ nhàng rút ra, liếc qua, rồi ông nhìn Spader, trao mảnh giấy cho anh. Khi Spader nhận mảnh giấy, mình tưởng anh ta sắp oà lên khóc. Vì đó là thư gửi cho anh.

Nguệch ngoạc trên mảnh giấy là một chữ: “Spader”. Trong giây phút thoi thóp cuối cùng, cha của Spader đã viết lời dặn dò cho con trai ông. Chữ “Spader” viết ra trên giấy trông thật kỳ quặc. Vì Lữ khách hỉểu được mọi ngôn ngữ, nên chắc cũng có thể hiểu được chữ viết của tất cả những ngôn ngữ đó.

Khi Spader còn lo cầm tờ giấy, mình thấy cậu Press đút nhanh thứ gì đó vào túi áo cậu. Spader đang mải đọc, nên không thấy. Nhưng mình thấy. Cậu Press đã lấy được một vật khác từ bàn tay người chết và không muốn Spader biết. Ông nghiêm khắc nhìn mình, rõ ràng với nghĩa: “Đừng nói gì hết.”

Cậu Press hỏi Spader:

-Thư viết gì?

Spader đưa lại cho cậu Press mảnh giấy. Mình ghé mắt qua vai ông, cùng đọc. Đó không phải là một lá thư viết, mà là một hình vẽ. Một ký hiệu tròn, cỡ bằng chiếc bánh quy. Với mình, ký hiệu đó giống như một mẫu tự Á-đông, hai chữ lồng vào nhau. Chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì hay biểu trưng cho điều gì. Cậu Press lại hỏi:

-Spader, cậu biết ý nghĩa của hình này không?

Spader lắc đầu. Cậu Press trao trả anh tờ giấy, bảo:

-Nếu cha cậu đã muốn gửi nó cho cậu, hẳn nó phải có một ý nghĩa quan trọng mà ngay lúc này chúng ta chưa tìm ra được.

Gật đầu, Spader gấp miếng giấy, cất vào túi áo. Khi anh ta nhìn lại cậu Press, mình thấy sự thay đổi trong đôi mắt của chàng trai thuỷ vụ. Không còn vẻ kích động. Hoàn toàn trầm tĩnh. Spader nói với một giọng chắc nịch:

-Tôi sẽ khám phá ra chuyện gì đã xảy ra tại đây.

Cậu Press đáp:

-Tốt. Chúng tôi sẽ giúp cậu.

Bầu không khí đó đột nhiên bị phá vỡ bởi những tiếng chân hấp tấp. Một nhóm người đang tiến xuống hành lang, đi thật nhanh về phía bọn mình. Mấy giây sau, họ bước vào căn hộ, và mình thấy đó là nhóm năm thuỷ vụ, dẫn đầu là Wu Yenza. Trông họ như đang thi hành nhiệm vụ. Tất cả đều chỉnh tề và được trang bị súng. Lần đầu tiên mình thấy vũ khí của Cloral, không kể những khẩu súng phóng lao để săn cá. Đây là những súng trường bằng bạc, nòng rộng, sáng bóng. Nếu không đang ớn bởi ý nghĩ những vũ khí này nhắm vào cậu cháu mình, mình sẽ bảo là chúng rất tuyệt. Yenza cũng có súng, nhưng là một khẩu súng lục bằng bạc trong một cái bao, đeo bên hông.

Chị ta xông vào phòng với vẻ rất quyết tâm, nhưng khi nhìn thấy cha của Spader, Yenza rúm người kinh ngạc và đau xót. Chị ân cần nói:

-Tôi rất tiếc, Spader. Tôi biết cha anh. Anh rất giống cha.

Spader chỉ gật đầu. Yenza trở lại đúng phong cách công việc:

-Magorran đang được di dời. Tất cả những ai không có phận sự, phải trở về Grallion ngay.

Cậu Press hỏi:

-Vấn đề là sao?

-Chúng tôi đang đưa một đội y tế sang đây. Khu cư trú này phải bị cách ly cho đến khi chúng tôi xác định được nguyên nhân gây ra những cái chết này.

Chính xác. Nếu vi trùng đã gây ra chuyện này, thì quanh đây vẫn đang đầy rẫy vi trùng. Tốt nhất là hãy trả chỗ này cho các nhà chuyên môn. Yenza nói tiếp:

-Trở lại Grallion, các người sẽ được tẩy uế. Đừng đem theo bất cứ thứ gì từ nơi này. Hiểu chứ?

Mình tin chắc, cũng như mình, trong đầu Spader và cậu Press đều cùng một ý nghĩ: Phải làm sao với mảnh giấy có ký hiệu hình tròn? Spader phải ném đi sao? Câu trả lời là không. Anh ta ra khỏi phòng, bước qua Yenza, không ném bỏ mảnh giấy. Hai cậu cháu mình nhìn nhau, rồi bước theo anh ta ra ngoài.

Tụi mình được hai thuỷ vụ ôm súng hộ tống tới mũi Magorran. Họ không bắt giữ mình đâu, chỉ để bảo đảm là cậu cháu mình và Spader xéo khỏi đây cho lẹ. Không nói một lời, Spader nhìn thẳng, bước đi chắc nịch.

Khi gần tới mũi tàu đổ nát, mình thấy ở đó đang diễn ra một hoạt động tất bật. Có thêm nhiều thuỷ vụ tới đây trong những bộ đồ trùm kín mít. Chắc họ đề phòng vi khuẩn độc hại rất có thể đang tràn lan trên Magorran.Thật sự mình hy vọng những bộ đồ đó không cần thiết, vì nếu nó quả chúng cần thiết, thì cũng có nghĩa là cậu cháu mình và Spader đã bị nhiễm trùng rồi. Thình lình mình muốn vọt về Grallion cho lẹ, ý tưởng tẩy trùng là rất hợp lý.

Một thuỷ vụ chặn nhóm mình lại, nói:

-Chúng tôi sẽ đưa các vị qua Grallion bằng thuyền. Đợi tại đây.

Nói xong, anh ta quay đi, nhưng để lại một đồng đội canh chừng tụi mình. Trong khi đứng tại đó, quay nhìn lại phòng hoa tiêu, mình thấy một chuyện hơi lạ. Hai nhà nông học đang đứng bên ngoài phòng hoa tiêu, tách rời mọi người. Họ đang tranh luận. Đó chính là một người đàn ông và một người đán bà mình đã thấy trong Grolo Quán. Người đàn ông có vẻ như đang cố biện hộ. Ông ta giận dữ vung tay lên, nhấn mạnh quan điểm của mình. Nhưng người đàn bà không thèm nghe, quay lưng bỏ đi. Vì quá xa, nên không nghe được họ nói gì, nhưng mình khó quên những gì vừa thấy.

Một thuyền nhỏ đưa tụi mình trở lại Grallion. Nhưng cậu cháu mình và Spader không được phép về nhà ngay. Trước hết, họ đưa tụi mình tới phòng y tế và yêu cầu lột bỏ hết quần áo. Chắc họ đem đốt, vì không bao giờ mình thấy lại chúng nữa. Họ đưa cho chúng mình mấy bộ đồ khác. Những gì trong túi phải moi ra hết. Vụ này mới gay đây. Nghĩa là chiếc nhẫn Lữ khách của mình cũng phải lột ra luôn, chưa kể nhẫn của cậu Press và vật ông đã lấy ra từ cha của Spader. Mình cũng băn khoăn, chẳng hiểu Spader sẽ xử lý sao với mảnh thư kia. Vì rất có thể đó là đầu mối quan trọng về những gì đã xảy ra trên Magorran. Mình sợ là lá thư cũng sẽ bị huỷ.

Việc tẩy uế mấy cái nhẫn thật đơn giản, họ nhúng chúng vào chất khử trùng rồi trả lại cho cậu cháu mình. Cả ba người mình đều phải tắm thật kỹ - bằng một thứ xà phòng hôi rinh rích và làm da mình rất xót – trước những đôi mắt kiểm soát của nhân viên y tế để đảm bảo là bọn mình đã tẩy rửa mọi ngóc ngách xó xỉnh trên người. Kỳ cục quá! Nhưng nói thật, mình cóc cần. Dù có phải kỳ cọ bằng axit để tẩy hết vi-rut chết người đã gây ra tai họa trên Magorran, mình cũng sẽ OK ngay.

Ngay sau khi được phóng thích ra khỏi đó với toàn thân đã được tẩy rửa nhức xót, bọn mình trở lại hướng nhà Spader. Spader im thin thít, có lẽ đầu óc anh ta đang bận rộn với hình ảnh người cha. Có thể là vậy, nhưng đó chưa phải là lý do anh ta im lặng đến thế. Ngay khi bọn mình đi xa phòng y tế, mình đã biết được nguyên do thật sự. Spader há miệng và… nhả ra lá thư của cha anh. Anh ta đã vo mảnh giấy, giấu trong miệng trót lọt mà không ai biết. Thông minh thật! Cậu cháu mình mời anh ta đi ăn tối, nhưng Spader chẳng còn tâm trạng nào. Anh muốn được ở một mình. Chẳng thể nào trách anh được. Mình và cậu Press về nhà và sau cùng thì mình đã có thể nói chuyện riêng cùng cậu. Mình hỏi:

-Chuyện gì đã xảy ra ở đó? Có phải do bàn tay Saint Dane không?

-Có thể. Hoặc cũng có thể chỉ là một tai nạn khủng khiếp.

-Tai nạn? Hai ba trăm người chết làm sao có thể là tai nạn được?

-Có lẽ cháu đúng, nhưng phải nhìn xa hơn thảm kịch ở đây. Saint Dane không gây ra cảnh tàn phá chỉ với mục đích như vậy. Nó luôn có một kế hoạch. Nếu nó gây nên cái chết của bấy nhiêu con người, thì việc đó hẳn là để phục vụ cho một âm mưu trọn vẹn khác. Nên nhớ, hắn đã suýt thành công trong ý đồ làm tan nát một lãnh địa. Nếu muốn tìm hiểu nó có nhúng tay vào vụ này không, chúng ta phải khám phá ra toàn bộ kế hoạch của nó là gì.

-Còn Spader? Anh ta đang rất đau khổ, sẽ rất khó để nói với anh ta tất cả những gì về Lữ khách.

-Nhưng cậu ta nên biết gấp, vì bây giờ Spader là Lữ khách duy nhất tại Cloral.

-Ý cậu là trước đó anh ta không phải là Lữ khách?

-Cho đến lúc chết, cha Spader là một Lữ khách. Bây giờ là cậu ta.

-Trời đất! Cha Spader cũng là Lữ khách?

-Đúng vậy. Ông ta là bạn của cậu. Cậu đã rút cái này từ tay ông, nhưng bây giờ nó sẽ thuộc về Spader.

Cậu Press lấy trong túi ra món đồ ông đã bí mật lấy ở chỗ cha Spader và ngay lập tức, mình nhận ra nó. Đó là cái nhẫn Lữ khách giống hệt như của mình. Nhẫn bằng bạc, mặt đá xám đen và có hình khắc kỳ lạ chung quanh. Đặt nhẫn vào bàn tay mình, cậu Press nói:

-Cậu muốn cháu đưa nhẫn này cho Spader. Cháu sẽ biết lúc nào là đúng thời điểm.

Gật đầu, mình bỏ chiếc nhẫn vào túi. Thật lòng mình không muốn lãnh trách nhiệm này. Nhưng Spader là bạn mình. Làm sao từ chối được?

Cậu Press lại nói:

-Cha của Spader hẳn đã biết chuyện sắp xảy ra.

-Điều gì làm cậu nghĩ vậy?

-Mảnh giấy để lại cho Spader. Hành động cuối cùng của ông là chuyển ký hiệu đó cho con trai, một Lữ khách. Do đó, cậu nghĩ những cái chết trên Magorran không thể là tai nạn. Còn những chuyện lớn hơn nữa sắp xảy ra.

-Cậu nghĩ ký hiệu đó có ý nghĩa gì?

-Cậu không biết.Nhưng có thể đảm bảo với cháu: Khi chúng ta khám phá ra ý nghĩa của ký hiệu đó, chúng ta sẽ phát hiện ra Saint Dane.

Rõ rồi. Ván cờ bắt đầu. Có vẻ như Saint Dane đi trước. Nhưng không giống như Denduron. Ở đây trắng đen, kẻ tốt người xấu không rõ ràng. Ít ra là lúc này chưa rõ ràng. Cậu cháu mình không biết phải làm gì ngoài việc mở to mắt, gióng tai và… chờ đợi.

Mấy ngày sau trôi qua trong một mối hoang mang kỳ lạ. Cậu Press và mình đã trở lại làm việc. Nhưng tâm trí ở tận đâu đâu. Những người khác hình như cũng giống cậu cháu mình. Chẳng ai quan tâm đến công việc. Mọi người đều muốn biết đội y tế đã phát hiện ra điều gì trên Magorran. Mình nhìn khu cư trú sản xuất neo cách xa chừng một dặm. Trông nó như một đám mây giông xám xịt sừng sững cuối trời. Dấu hiệu duy nhất của sự sống là vài cái thuyền nhỏ tới lui, vận chuyển nhân viên y tế và đội sửa chữa từ Grallion.
Công việc sửa chữa cũng được tiến hành tại Grallion. Đội hoa tiêu đã đưa khu cư trú này về lại vị trí cũ và neo tại đó. Mình nghe nói vụ va chạm đã đẩy Grallion đi gần mười dặm trên đại dương. Đưa nó trở lại vị trí cũ là việc quan trọng, vì tại đó có trang trại dưới nước.

Mấy lần mình cố gợi chuyện với Spader, nhưng anh không muốn gần ai, không thiết truyện trò gì. Mình rất thông cảm, nhưng cũng biết rằng anh không nên sống hoàn toàn biệt lập như vậy được. Buồn lắm. Việc mất cha đã làm anh ta thay đổi. Đang từ một con người cởi mở, Spader biến thành một người luôn thui thủi một mình. Không thể để như vậy được, vì vậy một tối, mình xách chai snigger từ Grolo Quán tới thăm anh.

Spader không lên tiếng khi mình gõ cửa, nhưng mình biết anh ta ở trong nhà. Mình tự mở cửa, bước vào. Spader đang nằm dưới sàn, mắt trừng trừng ngó lên trần. Mùi hôi thoang thoảng khắp phòng, làm mình đoán mấy ngày qua anh ta chẳng tắm rửa gì. Lẳng lặng, mình ấn một chai snigger vào tay Spader, rồi mới cố thản nhiên nói:

-Hây hây hô!

Spader ngước nhìn mình. Trong một thoáng, mình nghĩ anh ta không nhận ra mình là ai. Tâm trí anh đang ở đẩu ở đâu rồi. Nhưng rồi Spader định thần lại, mỉm cười, cầm chai rượu. Vừa ngồi dậy anh ta vừa nói:

-Thật là mấy ngày kỳ lạ, phải không bạn mình, Pendragon?

-Ừa, đúng là mấy ngày lạ lùng.

Hai đứa cùng đưa chai snigger lên uống. Ngon tuyệt. Mình nghĩ snigger không có chất cồn như bia. Nhưng rất ngon và làm người ta tỉnh táo.

-Anh nghĩ sao về chuyện này?

Mình hỏi, dù thừa biết anh ta đang nghĩ đến cha, nhưng đó là một cách gợi chuyện tốt. Spader đưa tay lên và mình thấy mảnh giấy xanh lục với ký hiệu hình tròn. Anh ta vẫy vẫy mảnh giấy trước mặt mình như muốn nói: “Tôi đang suy nghĩ về chuyện này.”

Mình hỏi:

-Anh có hiểu ý nghĩa là gì không?

-Không chút manh mối nào. Nhưng mình biết một người có thể đoán ra.

-Là ai?

-Mẹ mình. Bà là nhà giáo. Một phụ nữ dịu dàng nhất thế giới. Mình phải về để… báo tin cha.

Spader nhắm mắt. Mình vội quay đi, sợ anh sắp khóc. Mọi chuyện càng lúc càng khó khăn với Spader hơn. Anh sẽ phải lãnh trách nhiệm khủng khiếp: nói với mẹ là chồng của bà- cha của anh- đã chết. Nhưng còn nữa. Còn tất cả những vấn đề về Lữ khách. Khi Spader trở lại thành phố Panger để tìm mẹ, mẹ anh còn đó không? Giờ anh ta đã trở thành Lữ khách của Cloral, liệu mẹ anh có biến mất như gia đình mình đã biến mất? Liệu anh ta có mất luôn cả cha lẫn mẹ? Mình thấy phải đến lúc cho anh biết chút khái niệm về Lữ khách.

Mình cẩn trọng nói:

-Spader, có vài việc anh nên biết.

Spader nhìn mình. Mắt anh ta đỏ ngầu. Anh chờ những lời an ủi. Nhưng mình biết nói gì đây. Ngồi đó, nhìn anh, mình mời nhận ra không biết phải bắt đầu ra sao. Phải giải thích những điều mà thật sự chính mình cũng không hiểu hết, chẳng khác nào thằng đui dắt thằng mù.

Spader hỏi:

-Chuyện gì, Pendragon?

Mình mở miệng để… chẳng biết nói gì. Ngay khi đó cậu Press bước vào. Oa, đỡ quá! Ông cứu khung thành mình thật đúng lúc. Ông nói:

-Có tin về Magorran rồi đây.

Mình và Spader ngồi thẳng lên, hồi hộp. Tất cả đã chờ tin mấy ngày nay rồi. Nhưng thoáng nhìn cậu Press, mình biết là không phải tin vui. Trông ông lo lắng và thậm chí hơi tức giận. Spader thúc giục:

-Nói đi.

Cậu Press kéo ghế, ngồi đối diện hai đứa. Ông chậm rãi nói rành mạch:

-Đội y tế đã làm xong báo cáo. Họ đã khám và xét nghiệm từng nạn nhân.

Mình hỏi:

-Bao nhiêu ạ?

-Hai trăm hai mươi.

Dù biết số người chết sẽ rất nhiều, nhưng mình vẫn thấy bang hoàng khi nghe con số đó. Cậu mình nói tiếp:

-Kết quả xét nghiệm của các nạn nhân giống hệt nhau.

Nói tới đây, ông hít một hơi, rồi thốt:

-Tất cả đều bị đầu độc.

Mình cảm thấy như bị búa bổ vào đầu:

-S… sao? Sao cả một số đông dân cư như vậy lại có thể bị đầu độc được?

-Họ chưa biết chắc vì sao, nhưng họ nghĩ có lẽ có vấn đề gì đó với gạo được chuyển đến. Gạo xấu. Tất cả đều đã ăn thứ gạo đó.

Spader hỏi ngay:

-Ý ông nói xấu là sao?

Cậu Press cố giữ bình tĩnh, đáp:

-Họ không biết. Họ chỉ bảo đó là thứ gạo họ chưa từng thấy bao giờ.

Spader đứng bật dậy, nện bước quanh phòng:

-Gạo xấu? Vô lý. Làm sao người ta có thể chết vì gạo xấu được chứ?

Cậu Press thêm vào:

-Tệ hơn nữa là, các nhà nông học e rằng đây không phải là ca duy nhất. Nếu vì vấn đề lương thực, thì những gì xảy ra trên Magorran chỉ mới là một mảnh của tảng băng trôi thôi.

Mình chợt nhớ lại vụ tranh luận giữa hai nhà nông học. Họ biết có sự sai lầm xảy ra. Thực tế khiếp đảm bắt đầu thành hình trong đầu mình: Cloral là một lãnh địa toàn nước. Con người lệ thuộc vào lương thực canh tác trên cả khu cư trú và dưới nước. Nếu có một chất gì đó gây độc cho lương thực, thì nó còn vượt xa hơn cả thảm hoạ. Chẳng khác nào dịch hạch lan tràn.

Chắc hẳn chỉ có một nguyên nhân…

Saint Dane. Vụ này mang đầy dấu ấn của hắn. Nếu lương thực bị nhiễm độc, tất cả lãnh địa sẽ bị hỗn loạn. Điều đó đã rõ.

Cậu Press bình tĩnh nói:

-Chúng ta không biết vấn đề này lan rộng tới đâu. Có thể chỉ mới xảy ra và họ đã kịp thời ngăn chặn.

-Không kịp thời cứu nổi cha tôi!

Spader gay gắt. Đôi mắt đầy giận dữ, anh muốn được nguyền rủa ai đó về cái chết của cha. Mình và cậu Press biết kẻ đó có thể là ai, nhưng chưa thể nói ra lúc này.

Trời đã khuya, cậu cháu mình chia tay Spader, trở lại nhà, bàn bạc. Mai là lễ tang các nạn nhân Magorran. Mình và cậu Press quyết định, sau đám tang, hai cậu cháu sẽ cùng Spader đi thuyền tới thành phố Panger để tìm mẹ anh. Đầu mối duy nhất để truy lùng Saint Dane là ký hiệu kỳ lạ mà cha anh để lại. Và thành phố Panger là nơi bắt đầu để tìm hiểu về ký hiệu này. Lên xong chương trình, cậu cháu mình cố gắng chợp mắt.

Đêm đó mình khó ngủ quá. Cứ nghĩ đến toàn thể lãnh địa bị nạn đói hoành hành, mình không thể nào yên giấc nổi. Quá nhiều ý nghĩ quay cuồng trong đầu, vì vậy mình quyết định viết nốt nhật ký để gửi về hai bạn. Nhưng viết lách luôn làm mình buồn ngủ, lần này cũng vậy. Mới viết tới đoạn hai khu cư trú Magorran và Grallion đâm sầm vào nhau, hai mắt mình ríu lại, không mở nổi nữa. Vậy là mình cuốn mấy trang giấy lại và gửi liền cho hai bạn. Sáng hôm sau mình mới nhận ra là nó còn dở dang. Mình xin lỗi một lần nữa nghe.

Lăn lên giường là mình ngáy khò khò ngay. Nhưng chẳng bao lâu mặt trời rực rỡ đã lên trong một ngày mới, ngày mình sẽ rời khỏi Grallion.

Lễ tang được tổ chức ngắn gọn, nhưng rất xúc động. Buổi lễ diễn ra tại cuối khu cư trú, cách xa nơi đổ nát đằng mũi. Tất cả người của Grallion đều có mặt. Chúng mình đứng cùng những công nhân của trang trại – các vator. Họ đứng thành một nhóm lớn. Các thuỷ vụ, mặc đồng phục, xếp hàng sát cánh bên nhau dọc theo đuôi tàu. Spader trong số đó. Phải là người cứng rắn lắm anh mới có thể đứng tại đây. Mình rất nể Spader.

Thuyền trưởng Grallion, da nhăn tóc bạc, tên là Quinnick, làm chủ buổi lễ. Mình không viết lại hết những lời ông ta đã nói, nhưng hai bạn có thể tưởng tượng đó là những lời rất xúc động. Ông nói về những cống hiến của mọi người đối với nhau và thực tế ác nghiệt là sự sống của ai cũng sẽ có một ngày chấm dứt. Ông nhắc đến những con người trên Magorran với một sự tự hào trân trọng và tin rằng họ sẽ không bao giờ bị lãng quên.

Sau đó, một thuỷ vụ tiến lên, chơi một nhạc cụ giống như được làm bằng một mảnh san hô lớn. Đó là một nhạc khí, và dù trông nó khá thô sơ, âm thanh của nó ngọt ngào như tiếng kèn ô-boa. Giai điệu anh ta đang chơi thật buồn và ray rứt, rất thích hợp trong buổi tiễn đưa những con người bất hạnh của Magorran.

Nhưng âm thanh đó không kéo dài, vì thình lình, không hề báo trước…Bùm!
Tiếng nổ chỉ cách nơi hành lễ mấy mét, làm rung chuyển Grallion. Đám đông không phản ứng ngay. Mọi người sững sờ nhìn quanh, không hiểu chuyện gì.

Bùm! Bùm!

Hai tiếng nổ nữa rung chuyển Grallion. Mảnh sàn và bụi bay tung toé. Mọi người nháo nhào tìm nơi trú ẩn. Khu cư trú bị tấn công, nhưng từ đâu?

Câu trả lời đến từ Wu Yenza. Đứng nơi cuối tàu, chị ta gào lớn:

-Cướp!

Cướp! Cướp nào cơ? Nhìn ra biển nơi đuôi tàu, mình có ngay câu trả lời. Một con tàu đang hướng mũi về phía tụi mình. Đó không phải là một khu cư trú, mà là một tàu chiến. Và những khẩu đại bác khổng lồ của nó nhằm thẳng phía tụi mình.

Mọi chuyện thoắt biến chuyển một cách rất tệ hại, rất mau lẹ trên lãnh địa Cloral này.