Trong tiệm spa, Hạ Trừng Trừng ra khỏi phòng tắm.
Bây giờ cô đã tắm sạch, lộ ra da thịt trơn bóng như ngọc, cả người cũng xinh đẹp.
Hệ thống báo cáo: “Ký chủ, cuộc nói chuyện lúc nãy ở biệt thự của Diệp Thi Văn đã được ghi âm lại! Hình ảnh cô ta lo lắng đuổi tới biệt thự và lo lắng mang Mạnh Hân đi cũng bị thám tử tư ở đó chụp lại!”
Diệp Thi Văn cho rằng may mắn có cảnh sát nên Mạnh Hân mới thoát á?
Không, cảnh sát cũng là một quân chốt trong kế hoạch của Hạ Trừng Trừng!
Cô cố ý ‘bắt cóc’ Mạnh Hân là để bảo mẫu gọi điện cho chị ta, khiến chị ta lo lắng chạy đến biệt thự.
Mà ‘gặp được’ cảnh sát cũng là cái cớ tốt nhất để thả Mạnh Hân ra.
Như vậy, tất cả hành động đã liên kết, người mà chị ta nghi ngờ chỉ có thể Lư Thư Nhã!
Mà cô có thể dựa vào thời gian ‘bắt cóc’, nhét máy ghi âm bằng cúc áo lên người Mạnh Hân, để ghi âm lại lời của Diệp Thi Văn!
Chị ta không phụ sự kì vọng của cô!
“Mày xem, tao nói đúng mà!” Cô đắc ý, “Đường nào cũng tới La Mã thôi, bây giờ đã có bằng chứng chị ta mang thai hộ rồi!”
Hệ thống vui vẻ, “Thế cô định tung tin khi nào?”
Hạ Trừng Trừng cười xấu xa, “Dao tốt phải cho đúng người xài, bây giờ còn chưa phải lúc!”
Hạ Trừng Trừng đổi đồ ra khỏi phòng spa.
Tạ Tri Hành vẫn ngồi ở phòng khách trả lời email, thấy cô đi ra thì đứng dậy.
Nhanh hơn dự đoán, chỉ mới một tiếng thôi.
Cô cười tươi như hoa, ôm tay anh, “Chồng! Em mới chăm sóc da toàn thân đó, anh có thấy da em đẹp hơn không?”
Tạ Tri Hành: “…”
Do mắt anh mù à? Rõ ràng… không khác lúc đi vào tí nào!
Nhưng anh nhớ [Sổ tay tình yêu dành cho trai thẳng] mà mình đọc lúc lướt web, lúc bạn gái/vợ hỏi mình mặc váy có đẹp không? Son có làm da bị tối không? Tóc mới có làm mặt nhỏ hơn không….
Dù là vấn đề gì cũng phải trả lời đẹp! Còn phải khen bạn gái/ vợ nữa!
Vì thế, anh dùng toàn bộ kỹ thuật diễn của mình, tỏ vẻ chân thàn: “Đẹp, vừa đẹp vừa mềm! Rất xinh đẹp!”
Hệ thống: “…”
Năng lực trợn mắt nói dối của ảnh đế Tạ không thua gì ký chủ nhà nó hết á!
Mấy hôm sau, Hạ Trừng Trừng ở Ngự Lâm Uyển bàn luận về tiệc đấu giá từ thiện với thư ký Chu.
Nói là bàn luận, nhưng thực tế là ----
Thư ký Chu phụ trách kế hoạch, thông tin khách mời, báo cáo hàng đấu giá của các nhà giàu, chuẩn bị mời cho buổi tiệc…
Mà Hạ Trừng Trừng lại thoải mái nằm trên sofa, vừa chơi game vừa ăn nhãn mà dì Lưu đem đến, sau đó ký tên vào các kế hoạch mà thư ký Chu đưa tới.
Thư ký Chu: “…”
Hắn nghi ngờ, lúc trước cô nói sẽ giúp đỡ Tạ Tri Hành là có ý gì?
Nhưng hắn vẫn cảm thấy không phải ý bây giờ.
Cuối cùng, vẫn do thư ký nhỏ là hắn làm hết!
Thư ký Chu: Trai mạnh mẽ khóc lóc.jpg
Hai ngày trước buổi đấu giá, Hạ Trừng Trừng nhận được cuộc gọi của Hạ Vĩnh Đức.
Đương nhiên, sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, cô đã block số của Hạ Vĩnh Đức Diệp Lưu Phượng Diệp Thi Văn Hàn Gia âm, còn có người quản lý anh Trương hồi đầu nữa.
Hạ Vĩnh Đức liên hệ với cô thông qua Thường Thanh.
Ông bố đã ‘đuổi’ Hạ Trừng Trừng khỏi nhà họ Hạ, còn đoạt tuyệt quan hệ cha con với cô lại làm ra vẻ ông bố tốt, mời cô về nhà ăn cơm.
Hệ thống: “Chuyện khác thường hẳn là có chiêu! Ký chủ, cô phải cẩn thận đó!”
Hạ Trừng Trừng không lo lắng, thừa dịp kịch hay vào buổi tiệc từ thiện chưa chiếu, cô phải đi tìm trò vui khắp nơi mới được.
Lúc ra ngoài, cô gặp Tạ Tri Hành mới tan làm về nhà.
Anh từ miệng Thường Thanh nghe được chuyện cô về nhà ăn cơm, mặt anh tối sầm: “Cần anh đi cùng không?”
Cô hơi ngạc nhiên.
Sau đó cô đổi thành vẻ mặt cô vợ nhỏ, “Không cần, một bữa cơm thôi! Em về nhanh thôi!”
Đi hai bước, cô đột nhiên dừng lại, nghĩ một hồi lại tới cạnh anh, “Nếu… anh lo lắng cho em thì có thể cho em mượn mấy người bảo vệ không?”
*
Nửa tiếng sau, Hạ Trừng Trừng đi vào nhà họ Hạ.
Còn chưa vào cửa đã thấy cảnh Diệp Thi Văn và Hàn Gia Lâm ôm nha ở gara.
Chị ta mặc chiếc váy rộng màu trắng, bụng nhỏ hơi nhô cứ như ‘mang thai’.
Hàn Gia Lâm ôm chị ta cẩn thận cứ như đang cầm bảo vật thế gian.
“Văn Văn, em vào tiệc với tư cách bạn gái của anh cũng được, không cần cầu xin người phụ nữ Hạ Trừng Trừng đó đâu!”
Chị ta lắc đầu.
Nếu chị ta có được thư mời của nhà họ Tạ, dùng thân phận cô chủ nhà họ Hạ vào tiệc thì có thể nói, nhà họ Tạ đứng đầu của thành phố Giang thừa nhận thân phận cô chủ nhà họ Hạ của chị ta.
Sau này chị ta sẽ có tiếng nói trong giới nhà giàu.
Nhưng nếu chị ta chưa kết hôn với Hàn Gia Lâm lại dùng thân phận bạn gái của hắn vào tiệc. Thế thì tương lai mọi người chỉ xem chị ta là món đồ đính kèm của nhà họ Hàn, là lọ lem dựa vào con mà giàu sang.
Chị ta rõ ràng là con ruột của Hạ Vĩnh Đức, mắc gì phải làm tệp đính kèm?
Diệp Thi Văn không cam lòng, chị ta đã mất địa vị nghệ sĩ nữ đang hot ở showbiz, chị ta không thể mất hai thân phận cô chủ nhà họ Hạ và bà Hàn được!
Vốn dĩ năm trước nhà họ Tạ gửi bốn thiệp mời cho Hạ Vĩnh Đức. Nhưng không hiểu sao, năm nay lại được gửi cho Hạ Trừng Trừng.
Muốn có thư mời vào tiệc nhà họ Tạ với thân phận cô chủ nhà hj Hạ, phải nhờ Hạ Trừng Trừng!
Diệp Thi Văn: “Gia Lâm, anh và em chưa cưới, sao có thể dùng thân phận bạn gái của anh vào chứ? Anh yên tâm. Trừng Trừng là em gái của em… Quan hệ của bọn em rất tốt, con bé sẽ cho em thư mời!”
Hàn Gia Lâm định nói gì.
Thì Hạ Trừng Trừng đã vào cửa nhà họ Hạ, Diệp Thi Văn cũng thấy cô.
Chị ta không nói thêm với Hàn Gia Lâm, lập tức đi tới chào đón, làm ra vẻ dịu dàng, “Trừng Trừng! Em về rồi! Ba mẹ đang đợi trong nhà đó!”
Kỹ thuật diễn của chị ta bình thường, nhưng lúc đóng vaihoa sen trắng lại tốt vô cùng.
Cô nói thật lòng, “Nếu lúc chị đóng VCR của [Tiên Quyết] có thể dùng được kỹ năng như vậy thì tôi đã không đổi chị rồi.”
Diệp Thi Văn: “…”
Cái tốt không nói mà cứ nói cái dở! Chuyện này đã không thay đổi được rồi đấy!
Khóe miệng chị ta hơi run rẩy, nhưng vì gả vào nhà họ Hàn rồi trở thành bà chủ gia đình giàu có, chị ta đành phải nhịn!
Chị ta cười dịu dàng, “Trừng Trừng, chuyện đã qua lâu rồi, đừng nói nữa! Mau vào nhà ăn thôi!”
Cô không đâm thủng chị ta, đi vào biệt thự.
Hàn Gia Lâm ở đằng sau cau mày nhìn.
Hắn biết Hạ Trừng Trừng luôn khó xử Văn Văn, lần trước nhốt Văn Văn vào tù hẳn là do Hạ Trừng Trừng hãm hại!
Nhưng Hạ Trừng Trừng đối xử với Văn Văn như vậy mà cô ây schir có thể khom lưng uốn gối! Bởi vì cô ấy là con gái kế, không có thân phận cô chủ nhà họ Hạ thật sự!
Trong giây phút này, Hàn Gia Lâm cảm thấy bất lực và nhục nhã. Nhìn người phụ nữ mình yêu chịu tủi nhục, hắn khó chịu hơn bất kì ai!
Chỉ khi Văn Văn gả cho hắn, làm bà Hàn thật sự thì mới không ai dám xem nhẹ cô ấy!
Hắn nhất định sẽ để Diệp Thi Văn làm vợ của mình, để cô ấy có được mọi thứ!
*
Hạ Trừng Trừng không biết trong đầu Hàn Gia Lâm nhiều chuyện như vậy.
Cô cùng chị ta vào nhà, Hạ Vĩnh Đức cùng Diệp Lưu Phượng cùng đứng dậy, hai người khó chịu nhìn Hạ Trừng Trừng lại ra vẻ tốt bụng.
“Trừng Trừng về rồi à!” Diệp Lưu Phượng đi tới cạnh cô, thân mật kéo ghế cho cô, “Mau ngồi đi!”
Cô nghe theo ngồi vào ghế của Diệp Lưu Phượng, cười tủm tỉm, “Dì đừng khách khí như thế. Nếu không để người khác thấy lại tưởng dì là chủ nhân của cái nhà này đấy!”
Vẻ mặt bà ta cứng đờ, Diệp Thi Văn cũng thế.
Sắc mặt mọi người không tốt, nhưng lại phải giả vờ như rất ấm áp.
Ánh mắt Hạ Vĩnh Đức tối lại.
Từ lần trước, sau khi cô rời nhà, ông ta đã cảm giác cô thay đổi.
Trở nên khó khống chế hơn.
Sau khi bán biệt thự Lâm Ngữ, Hạ Vĩnh Đức đi điều tra cô, phát hiện Hạ Bạch Lộ đã để lại một số tiền cho cô trước khi bà chếc!
Tiếc là thời gian quá lâu, ông ta không tra được là để lại cái gì.
Nhưng ông ta nhìn cô lớn lên. Con gái của ông ta, sao ông ta không hiểu?
Cho dù cô đột nhiên thay đổi, không nhận người nhà. Nhưng ông ta tin, đây chỉ là cô đang tức giận thôi! Muốn kéo lại sự chú ý của ông ta mà thôi!
Bọn họ là cha con mà!
Giữa cha con làm gì có thù dai chứ?
Nhất là đứa trẻ thiếu tình cảm như cô, cha mẹ và chị gái dỗ mấy câu thì ngoan ngoãn lại thôi.
Ông ta ho hai tiếng, đánh vỡ xáu hổ, “Trở về là tốt! Nơi này là nhà con! Ngồi xuống ăn đi!”
Hệ thống nghi ngờ: “Ký chủ, sao hôm nay người nhà họ Hạ lạ vậy? Đối xử với cô dịu dàng lắm luôn! Bọn họ đang muốn hại cô à?” Hạ Trừng Trừng thong thả ngồi xuống, rồi đáp lại, “Không tới mức hại tao, nhưng muốn lấy thư mời từ trong tay tao thôi!”
Diệp Thi Văn muốn dùng tiệc tối để củng cố thân phận cô chủ nhà họ Hạ, sao cô không biết chứ? Cô cũng biết chị ta muốn điều đó nên mới cố ý bảo sẽ giúp Tạ Tri Hành chuẩn bị tiệc tối, lấy hết thiệp gửi cho Hạ Vĩnh Đức vào tay.
Chỉ là cô không ngờ, vì có thư mời mà Hạ Vĩnh Đức cũng ra mặt!
Xem ra, sau khi tin ông ta ở rể thì sự nghiệp của ông ta đã gặp vấn đề lớn, nếu không sẽ không đến mức giúp chị ta kiếm thư mời.
Một bữa cơm, bốn người ngoài thì cười vui vẻ, nhưng trong lòng lại xấu xa.
Bữa tiệc quá nửa, không nói chuyện nhảm nữa mà bắt đầu vào chủ đề chính.
“Trừng Trừng, có phải thư mời tiệc tối của nhà họ Tạ đều ở chỗ con không?”
“Đúng thế, tổng cộng bốn bức đó!” Cô cười, “Không hiểu tại sao nhà họ Tạ gửi nhiều như vậy, tôi chỉ có một người thôi!”
Hạ Vĩnh Đức nghẹn, “Vừa hay, Văn Văn gần đây ở nhà dưỡng thai, con cho con bé một bức, để con bé tham gia buổi tiếc giải buồn!”
“Đúng thế! Chị em cùng dự tiệc, có người bầu bạn!” Diệp Lưu Phượng chen vào.
Cô lạnh nhạt ngẩng đầu, giọng nói không để ý, “Nói có lý, Diệp Thi Văn cũng là chị tôi, hai người đi với nha cũng tốt hơn một người.”
Sắc mặt đám người Hạ Vĩnh Đức vui vẻ.
Giây sau, cô thay đổi, “Nhưng sao giờ, tôi lại không muốn dẫn chị ta đi theo đó!”
Ánh mắt ông ta tối lại: “Mày có ý gì?”
“Hạ Vĩnh Đức, ông quên rồi à? Nửa tháng trước, ông đã tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với tôi rồi!” Cô mỉm cười, lúc nói tới mấy chữ ‘cắt đứt quan hệ’ thì không có tí đau buồn nào, cứ như đang nói lại chuyện chẳng liên quan tới mình.
Cô nói tiếp, “Mà Diệp Thi Văn là con gái kế của ông, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Sau khi chúng ta cắt đứt quan hệ, chị ta và tôi càng không có quan hệ gì. Nếu tôi cho chị ta thiệp mời thì phải dùng danh nghĩa gì?”
“Là chị kế cũ đã vu hãm bịa đặt tin dâm uế cho tôi? Hay là con gái của người thứ ba có ý đồ cướp biệt thự của tôi?”
Cô cười khanh khách, dùng vẻ mặt dịu dàng nhất nói lời đau đớn nhất, “Hình như cái nào cũng không hay á!”
Trán Hạ Vĩnh Đức lộ gân xanh, tức giận vô cùng.
Sắc mặt Diệp Thi Văn cũng chẳng tốt, nhưng chị ta đi tới trước vỗ vai ông ta, “Ba….”
Việc nhỏ không nhịn thì sao làm việc lớn!
Ông ta hít sâu, cố nén giận.
“Trừng Trừng, lúc trước là ba sai, ba không nhịn được nên nói lời lúc giận thôi. Sau khi mẹ con chếc, con là người thân duy nhất của ba, máu thịt của chúng ta giống nhau, sao ba nỡ cắt đứt quan hệ với con chứ?
“Đúng thế, Trừng Trừng, em hiểu nhầm rồi, ba yêu em lắm đó!” Diệp Thi Văn thân mật cầm tay cô, “Lúc em đi, đêm nào ba cũng vào phòng em ngồi đó! Ông ấy luôn nhớ em nhưng ngại nói ra đó!”
Mấy lời này với đứa nhỏ có đủ cha mẹ thì chẳng có gì.
Nhưng với đứa bé mới mười tuổi đã mất mẹ rất quan trọng.
Cha là người thân duy nhất của cô.
Tình thân rất quan trọng với cô.
Cô cúi đầu làm vẻ mặt cô đơn, cứ như nghe lọt.
Hai người kia thấy vậy thì vui vẻ, cá đã cắn câu rồi, thư mời cũng sắp tới tay.
“Ba, con không ngờ ba để ý con thế!” Giọng của Hạ Trừng Trừng mang theo tí nức nở, còn có tí cảm động, “Nếu đêm nào ba cũng vào phòng con vì nhớ ----“
Cô ngẩng đầu, mắt sáng rực, “ ---- Vậy chắc ba biết bức tranh ở đầu giường con có mấy con rùa đen nhỉ?”
Hạ Vĩnh Đức:???
Cái quỷ gì vây? Ông trước giờ chưa vào phòng cô bao giờ, sao biết có mấy con rùa đen trong tranh chứ?
Ông ta thử hỏi, “Một con?”
Thấy mặt cô không có cảm xúc gì, thế là hỏi thử: “Hai con? Ba con?”
Cô nhếch môi người, “Đúng rồi, ba con rùa đen! Ông đoán đúng rồi!”
Ông ta thở phào cười làm lành, “Một nhà ba người, ấm áp lắm!”
Cô mỉm cười: “Đúng vậy, một nhà ba người, tự do ở nhà người khác rồi còn cướp đoạt nhà người khác mà!”
Hạ Vĩnh Đức:???
Cái quỷ gì!
Ông ta còn đang nghi ngờ ai vẽ tranh kì như vậy, đột nhiên ý thức lại.
Ba con rùa đen, một nhà ba người, ở nhà người ta còn cướp nhà người ta.
Cô đang mắng ông ta.
Còn mắng cả Diệp Thi Văn, mắng cả Diệp Lưu Phượng.
Mắng ba người họ là ba con rùa đen chết tiệt mạnh mẽ cướp đoạt nhà người khác!
Mặt ông tay trở nên giận dữ: “Hạ Trừng Trừng! Tao là ba mày! Mày nói vậy mà được à?”
Cô không thèm nhìn ông ta.
Cô thong thả nhấm nháp miếng gan ngỗng cuối cùng, ưu nhã xoa miệng rồi ngẩng đầu. Gương mặt xinh đẹp không chút tình cảm, lạnh lẽo như băng.
“Hạ Vĩnh Đức, màn diễn cha tốt con ngoan đã diễn mười mấy năm rồi, các ông diễn không mệt nhưng tôi xem mệt rồi.” Giọng của cô lạnh lẽo, “Chỉ là vì thư mời thôi chứ gì? Không giấu gì, tôi bảo Tạ Tri Hành gửi hết cho tôi đấy!”
“Các ông muốn lấy thư mời từ tay tôi, để Diệp Thi Văn dùng thân phận cô chủ nhà họ Hạ vào tiệc từ thiện à?” Cô nhướn mày cười trào phúng, “Tôi nói cho các ông biết, không có cửa đâu!”
Hạ Vĩnh Đức tức giận, không quan tâm hình tượng cha tốt gì nữa, đi tới giơ tay muốn tát cô!
Nhưng ông ta còn chưa kịp ra tay, ‘rầm’ một tiếng, cửa biệt thự bị đá văng, bốn người vạm vỡ vọt vào phòng khách, đè ông ta lúc ông ta ngẩn ngơ.
Hạ Vĩnh Đức:???
Ông ta hoảng hốt: “Mấy người làm gì!”
Diệp Thi Văn và Diệp Lưu Phượng ở cạnh lo lắng không thôi.
Bà ta lộ vẻ mặt sợ hãi, “Mấy người là ai? Mấy người muốn làm gì!”
Chị ta cũng lo lắng, nhìn về phía cô: “Hạ Trừng Trừng, đây là người của cô đúng không? Ông ấy là ba chúng ta! Sao cô lại đối xử với ông ấy như thé!”
Ông ta cũng ý thức bảo vệ đều do cô gọi đến, tức giận quát: “Hạ Trừng Trừng, sao tao lại sinh ra đứa bất hiếu như mà! Mau kêu người thả tao ra! Thả tao ra!”
Hạ Trừng Trừng bình tĩnh đức dậy,nhìn bộ dạng chật vật của ông ta mà cười.
“Sao thế? Chỉ cho phép ông đánh tôi không cho tôi phản kích à? Hạ Vĩnh Đức, chỉ vì ông là cha tôi mà tôi phải chịu bị đánh á?”
“Mắc gì chứ!”
Mặt ông ta tối sầm.
Ông ta chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, nhất là trước mặt vợ con mình!
Nhưng hiện tại ông ta không có sức phản kháng.
Ông ta hận không thể chui vào trong góc!
Cô cười nhạo, phất tay.
Bảo vệ giữ ông ta buông tay, ông ta té lăn trên đất.
Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn đi tới đỡ ông ta dậy, nhưng ông ta lại cảm thấy nhục nhã vô cùng, tôn nghiệm của người bố đánh mất không còn gì.
Mà cô lại không thèm nhìn ông ta một cái.
Cô đứng dậy rời khỏi biệt thự trong sự bảo vệ của các bảo vệ.
*
Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Hạ Trừng Trừng bảo bảo vệ về trước, tự mìn lái con Ferrari hồng nhạt đi tới giao lộ cách khu biệt thự nhà họ Hạ không xa.
Mấy phút sau, một bóng đen lén lút đi ra khỏi biệt thự, chui vào xe của cô.
“Dì Trương, đã lâu không gặp.” Cô dịu dàng nói.
Người phụ nữ trước mắt là bảo mẫu của nhà họ Hạ, dì Trương.
“Cô chủ, lúc nãy mấy người gây nhau ở tầng một, người làm trong nhà đều trốn trong bếp xem trò hay nên tôi mới có cơ hội đi lên tầng.”
Dì Trương cầm hai túi hàng mẫu ra, “Hai bộ DNA, một cái là tóc của ông chủ, một cái là tóc của cô Diệp.”
Về nhà ăn cơm hay làm nhục Hạ Vĩnh Đức gì đấy đều là giả.
Được hàng mẫu đi kiểm tra DNA của Hạ Vĩnh Đức và Diệp Thi Văn mới là mục đích thật sự của cô.
Cô giúp Lâm Tịch Thiến giải quyết tú ông Trần Minh Kiệt.
Giúp Kim Nhất Phàm tìm ra người đạo nhạc thật sự là Tề Bách.
Vừa là để giúp nguyên chủ, vừa để giải quyết Diệp Thi Văn.
Mà thân phận con của người thứ ba là vết nhơ rửa không bao giờ sạch của chị ta!
Cô cầm hai túi hàng mẫu, sau đó đưa một cái thẻ, “Dì Trương, ở đây có ba trăm triệu!”
Dì Trương đưa tay từ chối.
“Cô chủ, tôi không cần.”
“Chắc cô không nhớ, lúc cô sinh ra tôi đã ở nhà họ Hạ,” Dì Trương mỉm cười nhìn cô, “Trong mắt tôi, cô và cô Bạch Lộ mới là chủ nhân thật sự của ngôi nhà này! Làm việc cho cô là chuyện phải làm!”
Hạ Trừng Trừng nghe thế thì động lòng.
Người được gọi là cha, mẹ kế, chị gái chỉ nghĩ cách lợi dụng cô, áp bức cô, làm cô tổn thương.
Nhưng một bảo mẫu không quan hệ huyết thống lại thật lòng vì tốt cho cô.
Trong mắt cô hơi sáng, trong lòng mềm mại, chân thành nói,
“Cảm ơn dì, dì Trương.”