Pa Pa 17 Tuổi

Chương 5: Kiểm tra sức khỏe




Bạch Tu Nghệ đột nhiên đến náo loạn đã khiến tôi trở thành ko những là tiêu điểm của cả lớp mà thậm chí còn là tiêu điểm của toàn trường, người khác thấy tôi có thể ko để ý, nhưng mà Dương Tử thì làm sao dễ dàng buông tha cho tôi , từ khi Bạch Tu Nghệ rời đi, nàng đã ép hỏi tôi gần sáu tiếng, hơn nữa lại ko ngừng

"Nói, cậu và hắn có quan hệ gì?"

"Ko có quan hệ" Chỉ có quan hệ "hợp tác" , tôi lẳng lặng bổ sung thêm 1 câu ở trong lòng

"Vậy tại sao hắn lại tức giận với cậu như thế?"

"Hắn nói tôi đánh bóng chuyền giỏi quá nên hắn ghen tị" Tôi nói như đinh đóng cột

"Cậu đừng lừa tôi , haha, nói mau"

Con gái sao lại đối với mấy chuyện thiên hạ tò mò như vậy? Nếu như nhắc về phương diện quốc gia, hẳn Trung Quốc sẽ là nước dẫn đầu về trình độ bà tám mất

"Dương Tử, sẽ có ngày tôi nói cho cậu biết. Hiện tại, thì ko được" Đối với nàng tôi chỉ có thể nói như vậy

Dương Tử lẳng lặng nhìn tôi, sau đó thở dài "Ai, đừng thương tổn đến bản thân mình là được"

Tôi cảm động tươi cười với nàng

"Ừ"

Xế chiếu tiết thứ hai, giáo viên đột ngột tuyên bố một lát nữa cả lớp sẽ có 1 tiết kiểm tra sức khỏe, vốn là ngày mai mới đến lượt lớp chúng tôi, nhưng mà bây giờ lại tạm thời thay đổi

Dương Tử đặc biệt vui vẻ nói

"Thật tốt quá, vậy thì ko cần phải học"

Tôi dửng dưng

"Đi học, hay kiểm tra sức khỏe , cái nào cũng được.... .....A, kiểm tra sức khỏe?!"

Trời ạ, chuyện tôi mang thai ko phải sẽ bị lòi ra sao? Làm sao, làm sao, làm sao bây giờ.... ......Bạch Tu Nghệ, đúng rồi, tìm hắn

Tôi len lén chui xuống phía dưới gọi điện cho Bạch Tu Nghệ

"A lô? Là tôi!'

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ko kiên nhẫn của hắn

"Cô làm gì vậy? Đang học mà gọi cái gì?"

Ai, đối với nữ sinh trong trường thì tỏ thái độ của hoàng tử đa tình, nhưng đối với tôi thì hắn lại thay đổi thành cái thái độ này

"Một lát nữa, lớp tôi phải kiểm tra sức khỏe rồi" Tôi nhỏ giọng nói

"Kiểm tra sức khỏe thì kiểm tra sức khỏe chứ sao.... ......Cô nói cái gì? Kiểm tra sức khỏe?!" Tôi nghe hắn rống to ở đầu dây bên kia, sau đó lại vội vàng giảm nhỏ âm lượng "Vậy, có phải mọi người sẽ biết cô.... ........."

"Ừ"

"... ........Tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết" Nói xong , hắn liền vội vàng cúp máy

Hắn muốn giải quyết như thế nào đây? Bác sĩ đã lục tục bước vào, họ đang sắp xếp cho nữ sinh đi vào phòng thể thao thay quần áo , ngạo mạn , đường đường chính chính đi đằng cuối đội ngũ, Dương Tử hướng về phía trước tôi vui vẻ vẫy tay

Dù thế nào thì ta cũng chỉ có thể nhận mệnh vào phòng thay quần áo, đầu óc ko ngừng chuyển động , nếu giả bộ tiêu chảy thì sao? Người ta là bác sĩ, vừa lúc đó có thể cho tôi ko cần xếp hàng để kiểm tra bệnh tình rồi, chiêu này dùng ko được. Vậy thì nói là tôi đã kiểm tra rồi? Người ta ở đây là kiểm tra sức khỏe miễn phí, nếu kiểm tra lại một lần nữa thì đã sao? Chiêu này cũng ko được

Đang ở trong thời điểm một mình đau khổ , thì phía ngoài phòng học truyên vào một loạt âm thanh xôn xao, cửa phòng thể thao bị đẩy ra, chủ nhiệm liền bước đến

"Trong các em có ai tên Liễu Như ko?"

"Em"

"Đi theo tôi"

"Dạ"

Chủ nhiệm tìm tôi vào lúc này để làm gì đây? Học phí tôi đã nộp đúng hạn, phẩm hạnh cũng đoan chính

Quản gia?!

Kẻ đứng ngoài cửa chính là quản gia của Bạch gia

"Liễu tiểu thư" Ông khẽ gật đầu với tôi

"Sao bác lại đến đây?"

"Tôi mang cô đến bệnh viện làm kiểm tra" Ông ko kiêu ko siểm nịnh nói

Tôi hiểu rồi, nhất định là Bạch Tu Nghệ đã nhờ ông ấy đến đây cứu tôi . Quản gia đột nhiên trở nên đáng yêu hơn nhiều

"À" Tôi đơn giản hừ giọng, rồi đi theo phía sau quản gia

Mấy bạn học nữ phía sau cũng nhỏ to bàn tán

"Ông kia là ai vậy?"

"Ko biết nữa, nhìn sơ qua rất nghiêm túc nha"

"Bệnh viện tư nhân A không phải chỉ giành cho những người có tiền đến khám sao?"

"Đúng vậy, Liễu Nhứ sao lại đi kiểm tra sức khỏe ở nơi khác? Dương Tử, cậu có biết ko?"

Dương Tử nhìn bóng lưng của nàng , nhíu chặt mày

"Tôi ko biết"

"Sao cô ko báo cho tôi biết trước hôm nay cô phải kiểm tra sức khỏe" Bạch Tu Nghệ tức giận

Tôi ko phát hiện rằng trong xe còn có thêm một người

"Cũng mới biết" Tôi cũng sợ điếng hồn đây

"Hừ" Hắn hất mặt qua một bên, xem ra, hắn đã phải lo lắng 1 phen

"Anh không học nữa sao?" Tôi tò mò hỏi hắn

"làm gì còn tâm tình nữa.... ....đi, về nhà..." Hắn đối với quản gia nói, quản gia lập tức khởi động xe

Lúc xe chầm chậm lăn bước cũng là lúc mí mắt của tôi ko nhịn được đánh vào nhau, gần đây thật dễ dàng mệt mỏi rã rời , đi đâu cũng muốn ngủ , đặc biệt là ngồi bên trong chiếc xe Mercedes dễ chịu này . Tìm 1 vị trí thoải mái, tôi tự nhủ mình chỉ cần thiêm thiếp một chút thôi cũng đủ

Xe dừng lại lúc nào tôi cũng ko hay , chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên có 1 loại cảm giác bay bổng . Lúc tỉnh lại, tôi đã thấy mình đang thoải mái nằm trên giường lớn .

Nhìn nhìn một chút sắc trời đã muốn tối đen, tôi vuốt ve bụng mình 1 chút , lúc này là lúc nên trấn an nó "Đi thôi, mẹ dẫn con đi ăn 1 chút"

Đi xuống lầu, tôi đã nghe thấy mùi vị thức ăn, quả nhiên, thức ăn trên bàn đã được bày ra rất phong phú. Nhưng mà, dưới lầu lại ko có lấy 1 người nào , chỉ có tiếng binh binh , bang bang truyên ra trong phòng bếp . Tôi bước đến gần nhìn thử, Bạch Tụ Nghệ đang mặc tạo dề miệng lẩm bẩm hát , cầm cái xẻng trong tay , thuần thục xào qua, lật lại (Rin: Tiểu Nghệ biết nấu ăn....giỏi quá.....bạn Nhứ của chúng ta sau này sướng òi

Trên mặt hắn thoáng hiện chút đau thương, nhìn những người thân yêu nhất của mình sắp sửa ra đi mà mình ko thể làm gì, nỗi đau này tôi có thể hiểu . Tôi nhịn ko được thốt lên

"Chúng ta đi thăm dì đi!"

"Cái gì?" Hắn có chút giật mình nhìn tôi