Pa Pa 17 Tuổi

Chương 17: Chẳng qua là người xa lạ




Biết được quá khứ của Lăng Tịch , đối với sự quan tâm của hắn, tôi cũng ko còn cảm thấy áp lực như trước . Thả lỏng người theo hắn một ngày tăm suối nước nóng, toàn thân cảm thấy thoải mái ko nói thành lời . Hắn lúc nào cũng đi theo tôi, sợ tôi đi bị ngã, lúc ăn cơm lại sợ thức ăn ko có dinh dưỡng, tắm suối nước nóng xong đi ra thì hắn lại sợ tôi bị lạnh . Hắn cứ như vậy làm cho tôi rất uất ức, 1 tên thoạt nhìn bề ngoài xấu xa, nhưng lại tỉ mỉ chăm sóc tôi như vậy đã rước lấy vô số lời tán dương từ cánh phụ nữ, bất kể già trẻ lớn bé thấy cảnh tượng hắn lo cho tôi đều nói tôi có phúc . Đối với mấy lời khen này tôi cũng ko biết nên làm gì , chỉ có thể đáp trả bằng cái mỉm cười gượng gạo, còn hắn thì lại kiêu ngạo cứ lải nhải suốt cái lý luận làm đàn ông tốt

Trên đường trở về, thái độ của Lăng Tịch rất khác lạ, vô cùng yên tĩnh , tôi tò mò đi lên phía trước "Có phải đã xài tiền nhiều quá hay ko? Tôi còn một ít tiền, anh cầm đi"

Nhìn tôi nghiêm túc muốn rút tiền khỏi ví, hắn bất đắc dĩ ngăn tôi lại "Cách thức suy nghĩ của cô có thể đừng đặc biệt như vậy hay ko?"

"Vậy anh sao thế?"

"Ko có gì, chỉ là nhớ đến lời nói của mấy bà dì kia" Hắn lẳng lặng nói

"A, mấy dì đó thật là.....khó trách bọn họ ăn nói lung tung" Tôi nói xong rồi mỉm cười, ko ngờ bọn họ lại xem chúng tôi là đôi vợ chồng trẻ

"Nếu như........tôi chỉ nói là nếu như.... .....chúng ta giống như lời các dì ấy nói, cũng ko tồi" Sau khi nói xong, hắn quay mặt sang một bên, cả khuôn mặt đỏ ửng lên ko biết là vì dư âm còn lại của buổi chiều tàn hay là vì thứ gì khác

Lời nói của hắn khiến cho tôi nhất thời ko biết nên làm sao "Anh.... ........"

"A, ko có gì, tôi chỉ tùy tiện nói 1 chút. Cô có đói bụng ko?chúng ta ăn cái gì đi?" Hắn ko đợi tôi trả lời đã vội cắt đứt lời tôi "Được, tôi vẫn còn chưa ăn món Ý đây" Tôi lập tức nghe theo lời hắn nói, tôi ko muốn vì chuyện vừa rồi mà phá đi bầu không khí hài hòa của hai chúng tôi

"Anh thật đúng là biết chọn lựa, chỉ chọn toàn chỗ đắt tiền" Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng tôi vẫn cúi đầu ăn món Ý . Mấy cái chi tiết nhỏ nhặt như thế này, tôi đều để ở trong lòng, tuy nhiên lại ko thể đáp trả hắn . Tôi cũng chỉ là kẻ vì 50 vạn mà ký hợp đồng bán con, chuyện thực tàn khốc này sẽ ko có cách nào thay đổi

Trở về Bạch gia , đã không nhìn thấy Bạch Tu Nghệ , quản gia nói sau khi tôi đi không lâu thì hắn đã đưa Khổng Dĩ Ưu ra ngoài , kèm theo lời của ông là câu nói đầy thâm ý "Sau khi thiếu gia biết cô rời khỏi đây, rất không vui"

Trong lòng tôi ko khỏi tức giận. Mặc dù tôi đã kí hợp đồng, nhưng trong hợp đồng cũng ko có điều khoản hạn chế tự do . Nếu như tôi ko quấy rầy cuộc hẹn của hắn và Khổng Dĩ Ưu, tại sao hắn cứ phải tỏ ra không hài lòng đối với việc tôi đi ra ngoài ?

Quả nhiên, sau khi Bạch Tu Nghệ về nhà, hắn đã chạy thẳng lên phòng tôi, ko lịch sự đẩy cửa "Xế chiều , cô đã đi nơi nào?"

Lửa giận lại một lần nữa vì hắn mà bùng lên "Ko muốn nói”

Ko ngờ tới tôi sẽ có cái loại phản ứng này, hắn giận dữ đi đến trước mặt tôi "Cô nói cái gì?"

"Ko muốn nói" Tôi một lần nữa mặt ko chút thay đổi lặp lại

"Cô đi chung với ai?" Bạch Tu Nghệ nhạy cảm hỏi

"Ko muốn nói" Vẫn là 3 chữ cũ

"Có phải đi chung với cái kẻ tên Lăng Tịch hay ko?" Ánh mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, nếu như ko có sự tồn tại của Khổng Dĩ Ưu, tôi còn tưởng thật là hắn vì ghen nên mới biến thành cái dạng này

"Phải" tôi thoải mái đáp, vừa rồi tôi cũng ko có làm ra cái chuyện gì đáng xấu hổ , nếu như hắn đã đoán được rồi thì tôi cũng ko cần thiết phải giấu diếm

"Đáng chết! Tôi đã cảnh cáo cô ko nên dây dưa với hắn rồi mà?" Bạch Tu Nghệ hướng tôi gầm thét

"Tôi ko làm" Tối có chút phản kháng hắn , ai biểu hắn tức giận vô lý

"Bởi vì hắn, mà cô chống lại tôi?" Bạch Tu Nghệ khó tin nhìn một kẻ luôn mở miệng nói "ừ" nói "a" như tôi

"anh có nói ,hai chúng ta chẳng qua cũng chỉ là hai kẻ xa lạ . Cho nên, sự chống đối vừa rồi là ko tồn tại" Tôi mặt ko chút thay đổi lạnh lùng nói

Nghe được lời của tôi.......Bạch Tu Nghệ ngây người một lúc, hồi lâu lại nở nụ cười giễu cợt "Đúng vậy a, chúng ta chẳng qua chỉ là 2 kẻ xa lạ, Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi" Giây tiếp theo,tựa như đêm tối hôm đó, hắn ko quay đầu lại đẩy cửa bỏ đi

Ko còn khống chế được nước mắt , tôi ko biết tại sao mình lại nói ra những câu kia, vì câu nói kia mà bầu không khí hòa hợp chúng tôi vất vả lắm mới tạo dựng được đã bị hủy hoại . Vẻ mặt bị tổn thương của Bạch Tu Nghệ ko ngừng xuất hiện trong đầu tôi, là tôi sai rồi sao? Đơn giản hóa quan hệ của hai chúng tôi là sai lầm sao?

Nước mắt cứ như từng đợt sóng trào ra, tôi vô ý lau sạch chúng.... ........

Ngày thứ hai, Bạch Tu Nghệ ko còn chờ tôi như trước, cứ như thế một lòng lái xe rời đi . Quản gia , người duy nhất hiểu rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện cũng chỉ biết vô biểu tình nhìn , rốt cuộc tôi cũng có chút cảm giác hình như ông ấy đang trách tôi . Bạch thúc cũng ko hỏi han gì, chỉ kêu tài xế đưa tôi đến trường

Ko tập trung tôi đi qua sân thể dục, trong lòng còn vì chuyện ngày hôm qua mà buồn bực "Phịch" một quả bóng chuyền đã hung hăng đập vào mặt tôi, lập tức, máu mũi liền chảy xuống

"Ai da, đây ko phải là Liễu Nhứ sao, thật ngại a, tôi ko có cố ý" Khổng Dĩ Ưu chạy tới đỡ tôi dậy, trong đáy mắt của nàng ko có chút nào gọi là xin lỗi, chỉ có vẻ đắc ý sau khi trả thù

"Ko sao" Tôi bịt mũi, máu mũi vẫn theo kẽ hở ngón tay chảy xuống "Tôi đi rửa"

"Cẩn thận nha" Giọng nói của Khổng Dĩ Ưu đã khuất xa song vẫn lộ ra vẻ vui mừng thấy người gặp họa

Nếu như nàng biết, bắt đầu từ tôi hôm qua, tôi và Bạch Tu Nghệ đã trở thành hai kẻ xa lạ, chắc nàng cũng sẽ ko xuống tay nặng như vậy rồi

"Liễu Nhứ, cô làm sao vậy?" Trong lúc vô tình, tôi đụng phải Lăng Tịch, thấy bộ dạng của tôi, hắn vội vàng lấy khăn tay ra lau mũi tôi

"Bị bóng đập vào" Tôi che mũi nói

"Là kẻ khốn kiếp nào?" Hắn nổi giận đùng đùng, song tay vẫn nhẹ nhàng giúp tôi lau mũi

"Ko sao rồi, tại cô ấy ko cẩn thận"

"Thật là........sau này cô phải tránh xa cái sân thể thao nguy hiểm này" Hắn quay đầu lại oán trách tôi

Bạch Tu Nghệ?

Vừa ngẩng đầu lên , tôi đã nhìn thấy Bạch Tu Nghệ, hắn đang lạnh lùng nhìn Lăng Tịch đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nhìn tôi.... ........(Rin: ghen~~~ing ahaha....)