Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 77: Người sói biến hình




Trên đường đi, tôi nghe loáng thoáng 2 chú cháu Harry nói chuyện với nhau:

- Ờ.. Không biết con đã nghe ai kể chưa, nhưng chú chính là cha đỡ đầu của con..

- Con biết rồi ạ.

- Con có biết giao nộp Pettigrew có nghĩa là gì không?

- Nghĩa là chú được tự do, đúng chứ?

- Phải.. Ờ, thử nghĩ xem, cháu có muốn ở cùng với chú khi chú lấy lại được danh dự không?

Harry khựng lại, đôi mắt bất ngờ nhìn chú Sirius.

- Cháu.. có thể?

- Đương nhiên rồi. Nhưng mà nếu cháu muốn ở cùng dì dượng..

- Chú nói gì vậy? Đương nhiên là cháu cực cực kì muốn rồi!

Mắt Harry sáng lấp lánh nhìn chú Sirius. Ôi trời trời.. Bao nhiêu hình tượng đổ bể.. Cái vẻ trẻ con ấy lại bắt đầu rồi.. Cơ mà.. như thế cũng dễ thương quá ta? Tôi tủm tỉm cười, tiếp tục lắng nghe câu chuyện. Chú Sirius tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng tươi cười:

- Cháu muốn sao? Chú rất vui vì điều đó đấy.

Gương mặt hốc hác của chú Sirius nở bừng 1 nụ cười thật sự mà tôi nhìn thấy lần đầu tiên. Nụ cười đó làm cho gương mặt chú khác hẳn và sự khác nhau đó thật đáng ngạc nhiên, như thể 1 người trẻ hơn 10 tuổi đang cười rạng rỡ dưới cái mặt nạ chết đói. Harry thấy vậy cũng cười lại với chú. Aizza.. Vậy là Harry sẽ chuyển đến sống cùng chú Sirius à? Sống cùng chú Sirius sao?

Nụ cười trên gương mặt tôi bỗng vụt tắt khi tôi nhớ ra 1 chuyện. Tôi đứng lại giữa chừng làm Harry đi đằng sau vô tình đụng phải. Tay xoa xoa đầu, cậu hỏi:

- Có chuyện gì sao Daisy?

- Tớ xin lỗi..

- Về chuyện gì cơ?

Rồi tôi quay phắt lại, cúi đầu áy náy.

- Xin lỗi khi phải nói điều này: Harry bắt buộc phải ở cùng dì dượng. Nếu chú không muốn Harry gặp nguy hiểm thì hãy đợi đến khi cậu ấy tròn 17 tuổi.

Harry khó hiểu ra mặt, nói:

- Nhưng, tại sao lại phải thế chứ? Ở cùng chú Sirius không phải tốt hơn sao?

- Cậu biết không, bùa phép cuối cùng mà cô Lily, người mẹ vĩ đại của cậu đó, chỉ có hiệu lực khi cậu ở gần người có cùng huyết thống. Mà chú Sirius thì..

Niềm vui trên mặt Harry đột ngột bị dập tắt. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt kia cũng biến mất.

- Thật thế sao?

Tôi đứng thẳng người, quay sang phía khác, và lặng lẽ gật đầu. Một sự im lặng kéo dài hồi lâu giữa chúng tôi. Và rồi, chú Sirius cất tiếng, phá vỡ sự im lặng đó:

- Ừm.. Nếu vậy thì ở một mình có hơi cô đơn.. Cháu có ba mẹ hay người giám hộ gì không, cô bé?

- Ơ.. Không ạ.. Chú hỏi làm gì vậy?

- À thì chỉ là cháu chuyển đến sống cùng với chú có được không? Chú không thích buồn chán cho lắm..

Tôi đơ ra một lúc lâu rồi hỏi lại với niềm hi vọng:

- Được-Được chứ ạ?

- Nếu cháu không phiền. Mà, cháu tên là gì vậy?

- Daisy! Daisy Williams ạ! - Tôi hớn hở.

- Ồ, Daisy.. Cháu có quan hệ gì với Lily không?

- Không đâu ạ. Chỉ là cháu có mái tóc với màu mắt giống cô ấy thôi.

- Ra vậy.. Chú cứ tưởng..

- À.. Bạn cháu, Eric ấy, có thể cùng chuyển đến được không ạ? Cháu chỉ có duy nhất cậu ấy là người thân.

- Dĩ nhiên rồi.

Chúng tôi bắt đầu ra khỏi căn hầm. Tôi có thể thấy Hogwarts còn đang sáng đèn, và như vậy chắc cũng chưa muộn lắm đâu. Tôi cảm thấy khá đói sau khi tốn nhiều sức lực..

Nhưng rồi điều không hay xảy đến.. 1 áng mây bay đi.. và những cái bóng mờ mờ của chúng tôi chợt hiện ra trên mặt đất.. Cả đoàn người đang tắm trong ánh trăng, và chính điều đó làm thầy Lupin khựng lại.. Trông thầy cứng đơ cả người, rồi tay chân bắt đầu run lẩy bẩy. Chú Sirius và thầy Snape đứng chết trân một lát nhưng sau đó nhanh chóng đứng che chắn cho chúng tôi. Hermione há hốc miệng kêu lớn:

- Ôi cha mẹ ơi.. Thầy ấy chưa uống thuốc!

Ron hốt hoảng quay sang tôi.

- Daisy! Cậu có thể làm thầy ấy bình tĩnh chứ?

- Không được đâu.. Các con thú sẽ không bao giờ làm hại đến tớ.. Nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ.. rằng 1 con thú nửa người thì có làm hại tớ hay không.. Tớ.. không nghĩ mình thuyết phục được đâu..

Chú Sirius thì thầm:

- Chạy đi. Chạy ngay đi!

- Không! Con sẽ ở đây với chú!

Harry cự nự. Thầy Snape thấy vậy quát lớn:

- Trò Potter! Ta không thể tin được trò lại ngu xuẩn như vậy! Chạy ngay và luôn! - Rồi, thầy bỗng đổi giọng, vẫn lạnh lùng nhưng chứa chan sự quan tâm. - Hãy bảo vệ Daisy. Chắc trò làm được điều đó chứ?

Harry lặng lẽ gật đầu rồi cả đám cùng bỏ đi, mặc cho Pettigrew cứng đơ với vẻ mặt hoảng sợ ở đó. Tôi và Hermione cố gắng dìu Ron nhanh chân theo gót Harry đang cầm cây đũa phép soi đường. Và rồi, khi vừa mới đi được một đoạn, 1 tiếng gầm gừ dễ sợ nổi lên. Tôi quay đầu lại, đôi chân vẫn chạy, và bắt gặp hình ảnh cái đầu của thầy Lupin dài ra. Thân hình của thầy cũng vậy. Vai thầy khom lại cong vòng. Lông mọc ra tua tủa trên khắp người, và những ngón tay ngón chân thì cong lại thành những móng vuốt nhọn sắc. Lông của con Crookshanks lại dựng đứng cả lên. Nó lùi lại, chậm rãi và cẩn thận. Lúc người sói quay đầu lại, chú Sirius biến thành 1 con chó đen to lớn phóng vọt lên phía trước cùng sự yểm trợ của thầy Snape. Người sói này khá lanh lẹ nên tránh được những bùa phép của thầy. Nhưng bù lại, thầy đã dồn tên người sói mất kiểm soát đến chỗ thầy Sirius phục kích. Cả 2 con vật ghì chặt nhau, hàm khóa hàm, vuốt khóa vuốt, vật lộn một hồi lâu. Đôi chân tôi bắt đầu chậm dần.. chậm dần.. rồi dừng hẳn. Hermione hét lên:

- Daisy! Cậu còn ở đó làm gì? Chạy thôi!

Tôi lẳng lặng không nói gì, từng bước, từng bước tiến tới. Thầy Snape quay lại quát:

- Đứng yên đó! Để ta xử lí vụ này!

Nói rồi thầy chạy đến chỗ 2 con vật đang vật lộn. Chiếc áo choàng của thầy tung bay trong gió. Thầy lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách, lẩm nhẩm câu thần chú. Nhưng ôi không, tên người sói xoay mình né được, thoát ra khỏi con chó lớn, chạy thật nhanh vào khu rừng cấm. Chú Sirius đang bị chảy máu, mấy vết thương dài cào ngang mõm và lưng. Thầy Snape làm mấy vết thương của chú liền lại rồi ngay sau đó tiếng chân chú phóng theo chìm dần vào yên lặng..

Chúng tôi cứ đứng đó một lúc lâu. Nhưng rồi tiếng kêu ăng ẳng, 1 tiếng rên đau đớn của 1 con chó, vọng lại từ trong đêm tối.. Harry trừng mắt ngó vào bóng đêm, lẩm bẩm:

- Chú Sirius..

Cậu lưỡng lự trong phút chốc, những dòng suy nghĩ hiện rõ trên mặt. Lúc này cậu không thể làm gì được cho Ron cả, trong khi chú Sirius thì đang gặp nạn..

Rồi, Harry bắt đầu phóng chạy. Thầy Snape nạt lớn:

- Potter!

Harry vẫn không hề quay lại. Cái bóng của cậu khuất dần trong đêm tối. Mất mấy giây quyết định, tôi toan chạy theo Harry, nhưng lại bị thầy Snape kéo tay lại.

- Trò định làm gì?

Tôi mím chặt môi. Bây giờ có nói thì thầy Snape cũng chẳng được. Mắt nhắm lại một lúc, khóe miệng của tôi chuyển động nhẹ nhàng và chậm rãi:

- Con xin lỗi..

Rồi tôi nhanh chóng mở đôi mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào thầy Snape, môi cong lên thành nụ cười nguy hiểm chết người. Thầy bất động trong giây lát, và tôi chớp lấy ngay thời cơ đấm mạnh vào bụng thầy. Dù cả người hơi gập lại vì đau nhưng thầy vẫn nhất quyết không buông tôi ra. Đến nước này, tôi chỉ còn cách khép cách ngón tay phải đập mạnh vào sau gáy của thầy. Đôi mắt thầy mở lớn trong vài giây rồi từ từ đóng lại. Thầy ngã người trong vòng tay đã dang sẵn của tôi. Hermione khẽ rên lên:

- Cậu.. Cậu đang làm cái quái gì vậy?

- Thầy ấy chỉ chợp mắt chút thôi. Đưa thầy về hầm giùm tớ nhé. Tớ sẽ quay lại và chăm sóc thầy sau. - Rồi tôi chỉ vào Pettigrew, thờ ơ nói. - Nhớ đưa cả hắn về và giao cho cụ Dumbledore. Cụ ấy sẽ biết cần phải làm gì.

- Ư-Ừ.. Được rồi. Cậu cứ đi đi. Mọi việc còn lại cứ để tớ lo.

- Cảm ơn.

Tôi nói khẽ rồi bắt đầu chạy vào khu rừng cấm..