Phải mất mấy giây sau, sự vô lý của lời nói ấy mới ngấm được vào tai của 3 người kia. Rồi Ron thốt lên điều mà Harry đang nghĩ:
- Cả 2 ông đều tâm thần rồi!
Hermione nói yếu ớt:
- Khôi hài!
Harry tiếp lời:
- Peter Pettigrew đã chết rồi! 12 năm trước ông đã giết ông ta!
Harry chỉ vào chú Sirius, mặt chú ấy co giật dữ dội. Chú gầm gừ với hàm răng vàng nhe ra:
- Ta đã định làm vậy. Nhưng Pettigrew đã cao tay hơn ta một chút..
Chú Sirius nhào vô tóm con Scabbers. Ron hét lên vì đau khi sức nặng của chú ấy đè lên cái chân gãy của cậu.
- Lần này ta sẽ không để mi thoát đâu..
Thầy Lupin thét:
- Sirius! Đừng!
Rồi thầy lao mình tới trước và kéo chú Sirius ra khỏi Ron.
- Hãy chờ! Anh không thể hành động như vậy. Bọn trẻ cần phải hiểu..
Chú Sirius tìm cách thoát ra khỏi tay thầy Lupin, càu nhàu:
- Chúng ta có thể giải thích sau!
1 tay của chú Sirius vẫn còn quơ quào trong không khí như cố bắt lấy con Scabbers. Con chuột này kêu ré lên vì sợ hãi, nghe eng éc như tiếng heo con, và đang tìm mọi cách thoát thân. Thầy Lupin vẫn cố giữ chú Sirius lại, và nói trong hơi thở gấp:
- Bọn-trẻ-có-quyền-được-biết-mọi-thứ! Ron đã nuôi nó như 1 con vật cưng bấy lâu nay! Và có những phần của câu chuyện mà chính tôi đây cũng chưa hiểu! Còn Harry nữa, anh nợ Harry 1 sự thật, Sirius à.
Chú Sirius ngừng vùng vẫy, mặc dù đôi mắt sâu hoắm của chú vẫn còn ngó chằm chằm con Scabbers. Con vật bẩn thỉu ấy đang bị kẹp chặt bởi bàn tay bị cắn trầy trụa và chảy máu của Ron. Chú nói, mắt vẫn không rời khỏi con chuột:
- Thôi được. Cứ nói cho chúng biết bất cứ điều gì anh muốn. Nhưng mà làm lẹ lên đi, Remus.
- Tôi thấy chuyện này đã đủ rồi. Tôi đi đây.
Ron tìm cách đứng dậy trong vô vọng. Thầy Lupin nhẹ nhàng nói:
- Con cứ ngồi yên và nắm chặt Peter đi Ron.
- Nó không phải là Peter! Nó là Scabbers!
Ron cố gắng nhét con chuột trở vô trong túi áo trước ngực cậu, nhưng Scabbers thì vẫn cố kháng cự dữ dội. Ron lảo đảo và mất thăng bằng nên Harry phải đỡ Ron ngồi xuống giường. Rồi, cậu quay về phía thầy Lupin, không thèm ngó ngàng gì tới chú Sirius.
- Có nhiều nhân chứng đã nhìn thấy Pettigrew chết. Cả 1 con đường đầy người..
Chú Sirius hung hăng cắt lời, mắt vẫn canh chừng con Scabbers trong tay Ron:
- Người ta không hề thấy cái điều mà họ tưởng là họ thấy.
Thầy Lupin gật đầu:
- Mọi người đều tưởng Sirius giết Pettigrew. Chính tôi cũng đã từng tin như vậy.. cho đến khi Daisy đưa cho tôi tấm bản đồ. Bởi vì Tấm bản đồ đạo tặc không lừa dối bao giờ.. Peter vẫn còn sống. Và Ron đang giữ hắn, Harry à.
Harry và Ron nhìn nhau, đều đồng ý là cả thầy Lupin và chú Sirius đều phát khùng rồi. Họ nghĩ rằng nhà tù Azkaban có lẽ cuối cùng đã có ảnh hưởng đến chú Sirius, nhưng tại sao thầy Lupin lại hùa theo chú ấy chứ? Bỗng nhiên Hermione nói, bằng 1 giọng run run và cố gắng giữ bình tĩnh, như thể cô ấy đang cố làm cho thầy Lupin nói năng cho lẽ:
- Nhưng mà thưa giáo sư Lupin.. Scabbers không thể nào là Pettigrew được.. Điều đó không đúng, thầy biết là điều đó không thể nào đúng được..
- Tại sao không thể nào đúng được?
Thầy Lupin hỏi lại bằng giọng điềm đạm, nghe như thể 2 thầy trò này đang thảo luận bài giảng trong lớp học, và Hermione vừa mới nêu ra một vấn đề.
- Bởi vì.. Bởi vì người ta phải biết chứ, nếu như Pettigrew là 1 Phù thủy hóa thú.. Tụi con đã thực hành môn Biến hình thành thú vật ở trong lớp với giáo sư McGonagall. Và con đã tra cứu khi con làm bài tập.. Bộ Pháp thuật lập hồ sơ theo dõi những phù thủy và pháp sư nào có thể biến hình thành thú vật. Có 1 hồ sơ ghi rõ họ biến thành con thú gì, dấu vết riêng và những đặc điểm.. Con bèn tra cứu tiếp thì thấy trong cả thế kỷ này chỉ có 7 phù thủy biến hình thành thú, và trong danh sách đó không hề có tên Pettigrew..
Harry thiệt tình không còn thì giờ để mà ngạc nhiên một cách thầm kín về nỗ lực của Hermione đã đổ vào bài làm của cô ấy. Nhưng thầy Lupin bắt đầu cười to:
- Hermione! Trò lại đúng nữa đó! Nhưng Bộ Pháp thuật không bao giờ biết là đã từng có 3 Phù thủy hóa thú không hề đăng ký căn cước vẫn thường chạy loanh quanh khắp trường Hogwarts.
Chú Sirius vẫn theo dõi từng cử động tuyệt vọng của con Scabbers, cằn nhằn:
- Remus à, nếu anh định kể cho tụi nó nghe cả câu chuyện thì kể lẹ lên đi. Tôi đã chờ đợi 12 năm rồi, và tôi sẽ không thể chờ đợi lâu hơn được nữa đâu.
- Được rồi, Sirius. Nhưng anh cũng cần phải giúp tôi. Tôi chỉ biết chuyện bắt đầu như thế nào mà thôi..
Thầy Lupin đột ngột dừng lại. Có 1 tiếng rắc to vang lên từ dưới cầu thang. Cánh cửa phòng ngủ khẽ kêu cọt kẹt. Cả 6 người trong phòng đều ngó trừng trừng vào cánh cửa. Thầy Lupin cẩn thận mở cửa và bước tới ngó xuống đầu cầu thang. Đột nhiên, thầy bị đánh văng lại vào phòng. Tiếng chân người ngày càng dồn dập. Thầy Snape hiện ra, vẫn còn thở dốc. Thật may quá! Bởi vì giờ tôi chẳng còn tí cảm giác nào nữa, đôi mắt thì lại nặng trĩu với nỗi ám ảnh cứ liên tục hành hạ tôi. Chắc là thầy có mang theo thuốc nhỉ? Tôi cười nhẹ với niềm hi vọng nhỏ nhoi. Và thầy Snape đã không làm tôi thất vọng. Thầy sải bước ngang qua căn phòng trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người để đến bên tôi. Thầy nâng đầu tôi lên một chút, rót vào miệng tôi thứ thuốc màu xanh lục đặc sệt, có hơi đắng, đựng trong lọ thủy tinh mang theo. Hermione hét lên:
- Thầy đang làm cái gì vậy hả?
Rồi cô ấy định hất lọ thuốc kia ra nhưng lại bị Harry ngăn lại.
- Để yên đi.
- Harry..
Nhìn ánh mắt kiên định của Harry với Hermione, tôi có thể hiểu được rằng cậu chắc chắn thầy Snape sẽ không làm hại gì đến tôi. Uống thuốc sau, tôi nhắm mắt lại một chút. Cơ thể tôi bắt đầu hạ nhiệt dần dần. Những hình ảnh kia cũng biến mất cả. Mọi cảm giác đã trở lại. Mở mắt ra, tôi chống tay ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm:
- Hồi sinh rồi.. Cứ tưởng mình sẽ chết luôn á..
- Không sao chứ?
- Ổn rồi ạ. Sao thầy biết là em cần thuốc?
- Khi đến giờ phải về, Eric vừa rời khỏi căn hầm của ta được một lúc thì bỗng trở lại với vẻ hốt hoảng trên gương mặt. Nó bảo rằng hôm nay con chưa uống thuốc, mà lại chẳng tìm thấy con đâu. Thấy nó có vẻ mệt nên ta bắt nó ở lại, đôi co mãi nó mới đồng ý. Rồi ta thấy Lupin chạy đến gốc cây Liễu Roi nên cẩn thận đi theo.
Thầy Snape khó chịu nhưng vẫn từ tốn giải thích cho tôi nghe. Tôi cười trừ, nhưng vẫn rất vui.
- Aizza.. Lại mắc nợ Eric nữa rồi..
- Thế, tới giờ ngươi trở về ngục Azkaban rồi đó, Black. Mà ta đoán chắc anh cũng phải đi nữa đấy, anh Lupin, vì tội đồng phạm.
Thầy Snape đứng dậy, chĩa thẳng đũa phép vào chú Sirius với ánh mắt giết người, khóe miệng có hơi cong lên tạo thành 1 nụ cười. Thầy Lupin bối rối nói:
- Snape, hạ đũa phép xuống một chút thôi. Hãy nghe tôi giải thích.
- Chà chà.. Cụ Dumbledore đã tin anh đến như vậy mà anh lại phản bội cụ ư? Đáng lẽ tôi nên ph-
- Không! Thầy Snape, em xin thầy đó, hạ đũa phép xuống và nghe họ giải thích chút thôi, được chứ?
Tôi đứng ở giữa, 2 tay dang ra che chắn cho thầy Lupin và chú Sirius. Thầy Snape cau mày, giọng trầm trầm chết người:
- Trò Daisy, trò bị hắn bỏ bùa, hay là quá ngu ngốc khi ngăn cản ta?
- Em chẳng làm sao cả. Hãy nghe em, chú Sirius không phải là người đã gián tiếp hại chết cô Lily!
Mọi người giật mình trước câu nói của tôi. Thầy Lupin hỏi:
- Ý con là sao, Daisy?
- Im lặng nào, anh Lupin. Để tôi nói chuyện với trò ấy.
Thầy Snape nói, giọng khó mà nén được sự tức giận khi nghĩ đến điều đó.
- Daisy, vậy thì theo trò, ai mới chính là người gián tiếp hại cả gia đình Potter?
- Peter Pettigrew. Chính kẻ lừa đảo ấy.
- Daisy! Chẳng lẽ cậu tin lời 2 người kia sao? - Ron hét lên.
- Bởi vì đó chính là sự thật. Thầy Lupin, thầy có thể kể lại toàn bộ sự việc cùng với chú Sirius được chứ?
Tôi đi đến bên thầy Snape, kéo tay thầy ngồi xuống cùng tôi. Khuôn mặt thầy ấy trông chẳng muốn như vậy một chút nào, nhưng lại miễn cưỡng chấp nhận. Thầy Lupin lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, và bắt đầu kể chuyện:
- Được thôi. Các con biết không, sự thật là không có ma nào ám nơi này cả. Cái Lều Hét này không hề bị ma ám.. Tiếng kêu gào và tiếng hú mà trước đây dân làng thường nghe thấy là từ tôi mà ra..