Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 65: Trận đấu tồi tệ




Thời tiết cứ càng lúc càng tệ hại hơn khi gần đến ngày diễn ra trận đấu Quidditch đầu tiên. Không chút sờn lòng, đội tuyển Gryffindor vẫn luyện tập chuyên cần hơn bao giờ hết dưới con mắt giám sát của bà Hooch. Đội Slytherin không kiếm được cái cớ nào để hoãn thi đấu nên phải chơi trong thời tiết xấu tệ hại này với đội Gryffindor.

Vào hôm trước ngày thi đấu, gió thổi tới mức hú cả lên và mưa to chưa từng thấy. Bên trong các hành lang và các phòng học giờ đây đã tối đến nỗi phải thắp thêm đuốc và đèn lồng. Ngày hôm đó, thầy Snape dạy thay cho thầy Lupin. Sau một hồi chỉ trích, thầy lật sách ra, đến chương cuối cùng của cuốn sách, lạnh lùng nói:

- Hôm nay chúng ta sẽ học... về người sói.

Hermione dường như không thể tự kiềm chế mình nữa, lên tiếng:

- Nhưng thưa thầy, theo chương trình thì chúng con chưa học tới người sói đâu ạ. Chúng con chỉ mới bắt đầu về Hinkypunk.

Bằng một giọng trầm chết người, thầy Snape bảo:

- Trò Granger, tôi có cảm giác là tôi đang dạy lớp học này chứ không phải trò. Và tôi đang bảo tất cả các trò mở sách ra trang 394.

Thầy đưa mắt nhìn quanh lớp, lặp lại:

- Tất cả các trò! Mở sách ra ngay bây giờ!

Cả lớp bắt đầu mở sách ra trong tiếng càu nhàu rầu rĩ và những cái liếc ngang cay đắng. Thầy hỏi:

- Ai trong số các trò có thể nói cho tôi biết làm thế nào để phân biệt người sói với chó sói thật?

Tôi chỉ rèn cho họ một vài kiến thức mới và chủ yếu ôn luyện kiến thức cũ nên như mọi khi, chỉ có cánh tay của Hermione là giơ thẳng lên không trung. Không phải tôi và Eric không biết, mà là không muốn trả lời. Chúng tôi hiểu mục đích của thầy Snape nên cứ im lặng. Thế nhưng thầy thì lại không đếm xỉa gì tới Hermione mà nhìn cứ chằm chằm tôi.

- Daisy Williams, trò có thể cho ta biết câu trả lời chứ?

Tôi giật mình, chậm rãi đứng dậy, mặt cúi gằm, nói nhỏ:

- Thưa thầy... em không biết...

Tất cả đều ngạc nhiên, bởi họ chưa từng thấy tôi như thế này. Có vài tiếng xì xào vang lên, nhưng lập tức bị dập tắt khi thầy Snape hắng giọng.

- Trò không biết, hay là trò không muốn biết?

Tôi im lặng không nói.

- Vậy đơn giản thôi, cấm t-

- Rõ ràng cậu biết câu trả lời mà Daisy!

Thầy Snape chưa dứt lời thì Ron xen vào. Cả lớp biết ngay là cậu đã cho thầy Snape cơ hội để trừ điểm rồi. Thầy từ từ tiến tới trước mặt cậu khiến mọi người trong phòng đều nín thở. Đưa mặt thầy sát mặt Ron, thầy tuyên án êm ái một cách đe dọa:

- Cấm túc, trò Weasley! Và nếu ta mà còn nghe trò nói leo nữa, thì trò sẽ phải thực sự hối hận.

Ron im lặng, không dám ho he một tiếng nào nữa. Suốt buổi học còn lại, không ai dám gây ra một âm thanh gì khác. Cả lũ ngồi im re ghi chép về người sói từ sách giáo khoa, trong khi thầy Snape lảng vảng đi lên đi xuống giữa các dãy bàn, kiểm tra bài tập bọn học trò đã làm với thầy Lupin và buông lời chê bai. Cuối cùng khi chuông reo, thầy Snape vẫn còn giữ chúng tôi lại.

- Các trò mỗi người viết một bài văn nộp cho tôi về những cách thức mà trò nhận ra và tiêu diệt được người sói. Tôi yêu cầu bài văn đề tài này dài ít nhất 2 cuộn giấy da, và nộp cho tôi vào sáng thứ hai. Đã đến lúc phải có người chấn chỉnh lại lớp này. Trò Weasley ở lại, chúng ta cần sắp xếp hình phạt cấm túc cho trò.

Chúng tôi ở lại đợi Ron ngoài lớp học. Tranh thủ lúc đó, Hermione hỏi tôi:

- Này Daisy, cậu biết hẳn là biết câu trả lời mà phải không?

- Tớ đau phải thần thánh đâu mà cái gì cũng biết.

- Nói dối!

Ron đã trở ra ngoài. Cậu bước đến trước mặt tôi, nói rõ:

- Tớ theo cậu học cũng biết được một phần về cậu rồi. Dù rằng bây giờ cậu tỏ ra điềm tĩnh như vậy, nhưng tớ đâu phải kẻ ngốc mà nhìn khuôn mặt của cậu lúc đó mà không biết là cậu đang bồn chồn chứ!

Tôi cau mày. Cậu thật sự biết? Điều này vượt quá tầm kiểm soát rồi.

- Làm sao cậu lại có thể? Harry và Hermione còn chưa đoán ra được.

Cả hai bị nhắc tới liền giật mình quay sang chỗ khác.

- Cậu nói xem...

Ron nhìn thế, có phần cảm thấy bị xúc phạm. Trước giờ tưởng rằng cậu bình thường phóng khoáng chẳng để ý chuyện gì, ai dè lại xảy ra cớ sự thế này...

Phải rồi, cậu là đứa con trai cuối cùng trong nhà, lại có thêm một đứa em gái, đương nhiên phải chịu nhiều áp lực lắm. Đó là lí do cậu tự ti, cũng là lí do cậu học hỏi người khác mà sống sao cho đúng. Tài năng cũng không bằng ham học hỏi. Cậu quả là nóng tính thật, nhưng cậu lại quan sát nhiều, cộng thêm việc tiếp cận với những người như chúng tôi, lâu dần tập thành thói quen. Sao tôi lại có thể quên mất điều đó chứ?

Trên cả tình bạn và dưới mức tình yêu. Giỏi lắm! Dám coi tớ là em gái. Cậu thì lớn hơn ai hả?

Tuy nhiên, điều đó lại làm tôi bật cười.

- Cảm ơn. Cậu làm tớ tự hào lắm.

Cái nhìn tra hỏi của Ron biến mất. Cậu đỏ mặt không nói gì thêm. Trên đường đến đại sảnh ăn trưa, chúng tôi bắt đầu bàn về hai giáo sư...

- Thầy Snape chưa bao giờ xử sự như vầy đối với bất kỳ một giáo viên Phòng chống nghệ thuật hắc ám nào khác, cho dù thầy ấy có muốn giành công việc này đi nữa. Tại sao thầy ấy cứ có vẻ ghét bỏ thầy Lupin đến thế chứ?

Harry thở dài.

- Tớ không biết nữa Hermione, nhưng thực tình tớ mong thầy Lupin sớm bình phục...

[...]

* * *

Sáng hôm sau, tôi thức dậy khá sớm, ngồi trước lò sưởi phòng sinh hoạt chung Gryffindor với chăn ấm bao bọc và một tách cacao nóng trên tay. Ngoài trời sấm rền ầm ầm không dứt. Những cơn cuồng phong cứ dộng ình ình vào cửa sổ và các vách tường đá. Đôi khi, tôi có thể nghe thấy tiếng cây gãy xa xa từ phía Rừng Cấm. Trong căn phòng sinh hoạt chung rộng rãi, cơn bão dội vào nghe càng to rõ hơn. Tôi mặc kệ để Crookshanks rượt đuổi con chuột thối Scabbers cho đến khi Harry bước tới và nắm đuôi, dốc ngược con mèo lên.

- Mày có chịu tha cho con Scabbers không vậy? Quanh đây thiếu gì chuột, sao cứ phải bắt lấy nó chứ?

- Thả Crookshanks ra đi.

Harry giật mình khi thấy tôi.

- Nhưng nó sẽ cắn Scabbers mất!

- Thì càng tốt chứ sao. - Tôi thờ ơ đáp lại.

- Cậu nỡ nhìn Ron khóc thương cho con chuột sao?

- Tớ bảo cậu thả Crookshanks.

Nghe tôi kiên quyết như vậy, Harry có hơi lưỡng lự. Vừa được thả xuống, Crookshanks lại đuổi bắt con chuột thối.

- Sao cậu dậy sớm thế? Khó ngủ à?

Harry ngồi xuống bên cạnh tôi. Đôi mắt tôi vẫn còn mơ màng.

- Cũng gần như là vậy.

- Gặp ác mộng sao?

- Có thể coi là thế.

- Từ khi nào vậy?

- Năm nhất.

- Sao cậu không nói?

- Có lí do riêng.

- Cậu kiệm lời quá rồi...

Khuôn mặt Harry có chút buồn.

- Đừng như thế. Hôm nay là ngày gì nào? Tớ chỉ đang nghĩ thôi.

- À vậy hả? Vậy tớ không làm phiền nữa. Nhớ cổ vũ cho tớ nha!

Tôi mỉm cười. Khó lắm...

Aizza... Mà hôm nay sao uể oải thế nhỉ?

* * *

Quidditch được yêu thích đến nỗi cả trường sau bữa sáng vẫn kéo đi xem trận đấu như thường. Tất cả đi từng bước chậm rãi, cố gắng chống chọi để tới được sân đấu. Đầu ai cũng cúi xuống tránh ngọn gió cuồng nộ hung bạo, và mấy cây dù thì bị gió quật vuột khỏi tay trên đường đến đấu trường.

Gió vẫn còn mạnh đến nỗi các cầu thủ bị thổi dạt vô lề khi họ lảo đảo đi vào sân đấu. Nếu đám đông có hoan hô thì bọn họ cũng không nghe được gì ngoài tiếng một tràng sấm mới rền vang. Bà Hooch có vẻ đã thổi còi, vì các cầu thủ đã phóng vút lên không trung. Harry vút lên cao rất nhanh, nhưng chiếc Nimbus của cậu hơi bị chao đảo vì gió. Cậu cố hết sức nắm cán chổi thật chặt để không bị hất văng ra. Kính của cậu đã được ếm để không bị dính nước. Chỉ trong vòng 5 phút, mọi người đã ướt như chuột lột. Cũng rất nhanh chóng, mưa to đến nỗi tôi chẳng còn phân biệt được ai với ai. Trận đấu càng lúc càng trở nên nguy hiểm. Tôi không thể tiếp tục theo dõi nữa...

Sau một thời gian khá dài, tôi cảm thấy sởn gai ốc. Giám ngục Azkaban! Chúng đến rồi! Có người nào đó bị rơi xuống cùng cán chổi. Tôi nhìn Eric ra ám hiệu rồi chúng tôi cùng nhau phóng ra ngoài, mặc cho gió bão ngăn cản. Eric đã bắt lấy được người đó, nhưng lại không phải Harry, mà là Draco vẫn còn nắm chắc cán chổi Nimbus 2001. Có lẽ cậu ta không may gặp giám ngục trước. Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ. Thêm một người rơi xuống. Eric đưa Draco đi trước, còn tôi phóng vọt lên, bắt lấy cơ thể kia. Lần này thì đúng là Harry thật rồi! A... Nhưng mà sao lại để một cô gái đỡ một cậu con trai được chứ? Tôi không nghĩ mình đủ sức. Bọn giám ngục thì lại đang lao tới.

- TA ĐÃ KHÔNG CHẶN CÁC NGƯƠI...

Tôi vung đũa phép như vung kiếm.

- KHÔNG CÓ NGHĨA CÁC NGƯƠI CÓ THỂ LỘNG HÀNH!