Đầu tháng 10, mùa thi đấu Quidditch sắp đến. Đây là năm cuối cùng của đội trưởng Oliver Wood, nên đội Gryffindor đang dốc hết sức để dành được cúp. Và cuối tháng 10 cũng là lúc thăm làng Hogsmeade. Thật buồn khi tôi không thể đi được. Đương nhiên rồi, quy định là quy định, dù tôi có là ai cũng chẳng thay đổi được. Tôi đâu có ai để mà ký vào tờ giấy cho phép đi thăm làng đâu. Hay là... nhờ thầy Snape nhỉ? Thầy ấy là chaa nuôi của tôi mà. Nhưng tôi không muốn thầy gặp phiền phức. Kể cả khi chỉ nói với cụ Dumbledore, tôi vẫn nghĩ là thầy không muốn. Haizz...
Vào buổi sáng ngày Hội ma, mọi người vui vẻ đến thăm làng Hogsmeade. Harry đề nghị với tôi sẽ cùng ở lại nhưng tôi đã cố ý đẩy cậu đi cùng bè bạn. Tôi muốn cậu phải tận hưởng được những phút giây tuyệt vời, vì tôi không dám chắc sẽ ngăn được Thế chiến thứ II bùng nổ. Hơn nữa, tôi còn phải dành thời gian rảnh của mình để chế phép nữa. Tình hình đã có vẻ khả quan hơn. Tôi và Eric đang cố kết hợp cả hai. Không biết Phòng Yêu Cầu đã bị nổ rồi tự sửa chửa bao nhiêu lần rồi.
* * *
Cũng đã đến lúc nghỉ. Tranh thủ lúc mọi người chưa về, tôi ghé qua phòng thầy Lupin nói chuyện một chút...
- Mời vào.
Tôi xoay nắm đấm cửa và bước vào trong. Thầy Lupin có vẻ đã xử lý xong thủy quái Grindylow và đang thư giãn bằng cách nhâm nhi tách trà nóng.
- Buổi sáng tốt lành, thầy Lupin.
- Buổi sáng tốt lành. Em ngồi đi.
Thầy niềm nở nói. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện và thưởng thức tách trà thầy rót cho. Uống được vài ngụm trà rồi, thầy mới hỏi:
- Sao? Hôm nay em đến đây là có chuyện gì?
Tôi lấy trong túi áo chùng ra một mảnh giấy da cũ. Thầy Lupin tức khắc nhận ra nó là gì. Rút đũa phép ra, tôi lẩm bẩm đọc:
- Tôi trang trọng thề rằng tôi là đồ vô tích sự.
Một lần nữa, như bao lần khác, tấm bản đồ hiện ra mọi ngóc ngách tại Hogwarts, và cả vị trí của những người xung quanh khu vực Hogwarts.
- Sao em lại có được nó?
- Ngài có thể coi đó là một bí mật chứ, quý ngài Mơ Mộng Ngớ Ngẩn?
Tôi mỉm cười ma mãnh, chỉ vào một điểm trên bản đồ, ngón tay di chyển theo hướng của cái điểm ấy, nói tiếp:
- Thầy nhìn đi.
Thầy chồm tới và tròn mắt ngạc nhiên. Peter Pettigrew đang di chuyển vội vàng, có lẽ đang cố thoát khỏi sự truy đuổi của Crookshanks. Hẳn là hắn ta vẫn còn đang trong hình dạng con chuột thối Scabbers nên mới phải chạy thục mạng như vậy. Thật muốn nó cắn chết hắn ta luôn cho rồi!
- Không thể nào! Cậu ta đã chết rồi cơ mà!
- Chúng ta không tìm thấy thi thể của hắn. Bản đồ Đạo tặc thì không biết nói dối.
Tôi gõ đũa phép vào tấm giấy da một lần nữa. Mọi thứ biến mất, trống không như chẳng hề có gì đặc biệt, rồi tự động gấp lại. Thầy Lupin ngồi xuống và ngẫm nghĩ.
- Nếu hắn không làm gì sai, vậy tại sao hắn còn sống mà lại phải đội lốt một sinh vật nào đó?
- Em nói phải. Có khi hắn đã để lại ngón tay và tự biến mình trở thành anh hùng, đồng thời còn vu oan giá họa cho Sirius. Thật sự thì thầy không dám tin Sirius lại phản bội James.
- Em vui vì thầy hiểu vấn đề. Pettigrew mới là người giữ bí mật. Chú Sirius vô tội. Tạm thời em sẽ trả lại thầy tấm bản đồ. Thầy đừng được quá manh động. Harry có quyền được biết, được cùng thầy và chú Sirius giải quyết vụ việc.
- Tốt thôi. Chỉ là tôi thật sự còn có điều thắc mắc: Em thật ra là ai mà có thể nắm rõ mọi chuyện như vậy?
- Em là ai ư?
Tôi đứng dậy, tỏ vẻ ngây ngô tự hỏi chính mình. Bước đến và mở cánh cửa phòng ra, tôi mỉm cười lém lỉnh và đáp:
- Đơn giản chỉ là Daisy Williams thôi ạ!
Nói rồi tôi ra khỏi phòng và đóng nhẹ cửa lại để hòa mình vào không khí lễ hội.
Đại sảnh đường đã được trang trí nhân dịp Hội Ma. Nơi đây phải có tới hàng trăm và hàng trăm trái bí rợ thắp đầy nến, có cả một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới như mọi hồi, và rất nhiều lá cờ màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa. Vừa đến dãy bàn Gryffindor, tôi đã bị kéo xuống ngồi nghe mấy người kia kể chuyện đủ thứ. Hermione nói rằng đã đem hết bánh kẹo mang về được lên phòng tôi rồi, và tôi có thể thưởng thức chúng bất kì lúc nào. Eric đưa cho tôi ba cuốn sách dày cộm, khiến Ron nhìn mà choáng váng. Suốt cả buổi chiều hôm nay, cậu ấy tìm mãi mới được ba cuốn sách đó cho tôi tham khảo. Hì... Lại làm phiền cậu ấy rồi...
Một lúc sau, thầy Lupin mới tới đại sảnh. Có lẽ thầy đã suy nghĩ thêm về chuyện này...
* * *
Bữa tiệc kết thúc với cuộc vui do những con ma trường Hogwarts phục vụ. Mấy con ma này đột ngột hiện ra từ những bức tường hoặc trồi lên từ những cái bàn để biểu diễn một màn bay lượn ngoạn mục. Nick Súyt Mất Đầu còn thành công vang dội với tiết mục tái hiện vụ chặt đầu ông mà chưa đứt hẳn. Nhưng trái lại, tôi lại thấy ớn khi nhìn vào cái cổ đã thối rữa của ông.
Eo ôi... Kinh quá đi!!
* * *
Trên đường về tháp Gryffindor, chúng tôi thấy đám đông túm tụm chật cứng ở chỗ chân dung Bà Béo. Chú Sirius tới rồi sao? Ron chen lên đầy tò mò.
- Sao không ai vô hết vậy?
- Xin lỗi, xin lỗi, cho tôi qua một chút.
Chen lấn mãi mới lên được phía trước. Quả thật đoán không sai mà. Bà Béo đã biến mất, và bức chân dung của bà bị rạch chém tàn bạo đến nỗi vụn vãi rơi đầy sàn. Tôi chăm chú nhìn những mảng lớn của bức tranh tả tơi dưới đất. Haizz... Chú không vào được thì thôi, sao lại phải bắt mọi người đợi mỏi chân vậy chứ?.
Tôi đang suy nghĩ miên man thì bỗng vang lên giọng nói của anh Percy. Anh chen qua đám đông với vẻ quan trọng.
- Làm ơn cho tôi qua. Việc gì mà dồn đống lại đây như vầy? Chẳng lẽ tất cả đều cùng nhau quên mật khẩu rồi sao? Xin lỗi, cho tôi qua, tôi là Thủ lĩnh Nam sinh...
Rồi anh bước đến bên tôi và hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Có lẽ anh còn chưa chú ý. Tôi không nói gì mà lặng lẽ chỉ tay vào bức chân dung. Khuôn mặt anh đột ngột đanh lại, rồi vừa định lên tiếng thì lại có người nói:
- Xin lỗi các trò. Hãy để ta xem xét một chút.
Đó là giọng cụ Dumbledore, phải, không thể nhầm đi đâu được. Đằng sau cụ là Eric cũng bước theo. Cậu ấy đã chạy đi thông báo với cụ thì phải. Nhân lúc mọi người dạt ra nhường đường cho cụ và Eric, mấy người kia cũng nhanh lẹ bám theo sau để xem có rắc rối gì. Họ kinh hãi nhìn bức tranh bị hủy hoại nặng nề. Cụ Dumbledore nhìn xung quanh bức tranh rồi quay lại, với đôi mắt ảm đạm, và thấy giáo sư McGonagall, giáo sư Lupin và giáo sư Snape cũng vừa vội vã đi tới. Tôi húyt sáo, tiếng sáo tập trung tiếng sáo của mọi người.
- Peeves!
Ắt là Peeves ở gần đó, vì vừa nghe tiếng sáo là nó đã tới ngay.
- Sao hả Daisy? Lại có kế hoạch gì à?
- Không. Chỉ muốn hỏi Bà Béo ở đâu thôi.
- Chán thế!... Mà nhớ đền ơn ta à!
Tôi gật đầu, dẫn mọi người theo chân Peeves lên lầu 4 và dừng chân trước một bức tranh phong cảnh về rừng cây. Cụ Dumbledore tiến tới, ôn tồn hỏi:
- Bà có bị làm sao không? Chuyện gì đã xảy ra?
Bà Béo đang nấp trong rừng cây ấy chợt ló mặt ra, trông thật te tua xơ mướp. Vừa khóc, bà vừa trả lời:
- Là hắn! Là hắn! Tên sát nhân khét tiếng ấy... Hắn đã trà trộn vào đây! Tôi không cho hắn đi qua, và kết cục là như thế này...
Nghe những lời đó, tất cả mọi người đều khựng lại, ngoại trừ hai người đã biết trước sự việc này. Không khí bỗng trở nên căng thẳng tột độ. Điều tất nhiên khi họ biết được chú Sirius đang ở quanh đây..