Thầy Snape rõ ràng là rất khoái cái điệu bộ chết đứng của Harry. Cậu như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn. Thầy nói lừ đừ:
- Đừng nhúc nhích. Để ta đuổi nó đi...
- Để tôi làm cho!
Lockhart to mồm, vung cây đũa phép phía trên đầu con rắn. Đùng một cái, tiếng nổ to vang vọng khắp hội trường. Thế nhưng con rắn không biến mất mà phóng vọt lên trên không trung chừng 3 thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên, nó rít lên giận dữ và trườn về phía Justin Finch-Fletchley, đứa học trò chúng tôi đã làm quen trong tiết Thảo dược học đầu tiên của năm hai. Con rắn ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng. Lúc đó, Harry không biết cái gì khiến mình đã hành động như vậy. Cậu làm mà hoàn toàn không cân nhắc gì cả. Chân cẳng cậu tự lao tới như thể bên dưới chân có những bánh xe con vậy. Và khi lao tới trước mặt con rắn, cậu quát lớn:
- Đứng yên!
Nghe tiếng quát của Harry, con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục. Harry cảm thấy rất rõ là mình đã hết trơn sợ hãi. Cậu biết chắc con rắn sẽ chẳng tấn công ai nữa cả. Cậu quay sang nhìn Justin Finch- Fletchley, nhe răng cười, tưởng đâu nó sẽ nhẹ cả người, hay không thì cũng nhìn lại một cách biết ơn. Ai dè, Justin càng sợ điếng người và giận khôn tả. Nó hét:
- Mày đang chơi cái trò gì vậy hả?
Harry chưa kịp nói gì thì Justin đã quay phắt người và phóng chạy ra khỏi sảnh đường. Nhưng đúng lúc đó, tôi kéo tay nó lại, lạnh lùng bảo:
- Cảm ơn Harry đi.
- Tại sao chứ?
- Harry bảo con rắn đứng yên.
- Làm sao cậu biết được?
- Vì tôi cũng là một Xà Khẩu.
Cả hội trường điếng người, hầu hết là vì sợ hãi. Tôi bước lên võ đài, đưa tay ra phía trước, rít lên:
- Tới đây. Ngoan nào.
Con rắn ngoan ngoãn trườn tới, bò lên tay rồi quấn quanh cổ tôi. Tôi mỉm cười, hôn nhẹ lên đầu nó. Mọi người há hốc. Eric bước lên cầm lấy cổ con rắn, khó chịu.
- Mày ngon lắm...
Nói rồi cậu vẫy đũa phép, xử lí luôn con rắn. Justin sợ hãi, lắp ba lắp bắp:
- C-Cậu cũng là...
- Ờ, một Xà Khẩu.
Một tiếng hét chợt vang lên:
- Vậy là đúng rồi! Tao cứ tưởng mày không xấu, nhưng thực ra mày cũng vậy thôi!
Tôi quay phắt lại, tìm kiếm chủ nhân của tiếng hét. Nhảy phóc xuống với bước chân vội vàng, tôi sát mặt vào mặt Brown. Cô đang bụm miệng miệng lại để ngăn những câu từ tiếp theo.
- Tôi làm sao?
- Mày... Mày...
- Thử nói xem.
Brown chảy mồ hôi, cố tình quay mặt sang chỗ khác, thái độ phách lối vừa nãy cũng không còn. Tôi thở dài thất vọng. Hình như tôi làm cô sợ quá rồi.
- Tôi xin lỗi. Nếu được, phòng sinh hoạt chung, 11 giờ tối nay.
Khẽ thì thầm vào tai Brown, tôi rời khỏi đại sảnh đường không nói gì thêm. Eric, Harry, Hermione và Ron cũng vội vã đuổi theo.
* * *
Phòng sinh hoạt chung giờ đây không có bóng người nhưng chúng tôi kéo nhau lên phòng ngủ của Harry và Ron để nói chuyện. Ron bực mình hét:
- Sao cậu không bảo với tụi tớ cậu là một Xà Khẩu? Chúng ta là bạn mà!
- Xà Khẩu? Ý các cậu bảo khả năng nói chuyện với rắn á hả? Chẳng phải-
- Không, Harry, không phải đâu. Cậu hiểu sai rồi.
Hermione cắt lời, nắm lấy hai bàn tay Harry, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Xà Ngữ là thứ ngôn ngữ không phải bẩm sinh ai muốn nói là nói được. Một khả năng hiếm hoi cực kì tệ hại. Tụi này vừa nãy chỉ nghe cậu nói rắn chứ hầu hết đều không hiểu. Đó là lí do Justin lại hoảng sợ như vậy...
- Nhưng tớ chỉ bảo với con rắn đừng tấn công nó mà!
- Tụi tớ không trách cậu, Harry. Nhưng cậu có biết tại sao huy hiệu của Slytherin lại có biểu tượng là một con rắn không?
Harry chầm chậm lắc đầu.
- Bởi vì người sáng lập ra Slytherin, tức Salazar Slytherin cũng là một Xà Khẩu! Chính điều đó làm ông ta nổi tiếng. Ông ta có thể nói chuyện với rắn và điều khiển chúng. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy bẩm sinh cũng vậy. Do đó, người ta coi Xà Khẩu là dấu hiệu của phù thủy hắc ám.
Nhận ra sự hệ trọng của vấn đề, khuôn mặt Harry thoáng có nỗi hoang mang khó tả. Đặt tay lên vai cậu, tôi bảo:
- Thôi nào, quan niệm cũng chỉ là quan niệm. Nếu Xà Khẩu là xấu thì cả thế giới này đều xấu rồi. Chẳng phải trước mặt chúng ta, Cứu thế chủ Harry Potter cũng là một Xà Khẩu hay sao?
Harry cười một cách biết ơn.
- Haha... Nếu đã như vậy, sao cậu không nói cậu đi?
Tôi giật mình, cúi đầu không nói. Tiếng cười vụt tắt. Tam giác vàng nhìn nhau khó hiểu. Eric kéo tôi vào lòng, nhỏ nhẹ bảo:
- Chuyện gì nên quên thì quên đi.
- Thính. Thính bay tứ tung đến muôn nơi.
Ron nhếch môi cười giễu. Tôi không đỏ mặt, chỉ im lặng suy nghĩ.
[...]
11 giờ tối hôm đó, Brown không hề xuống phòng sinh hoạt chung. Tôi cũng không mong đợi gì nhiều, chỉ là cái cảm giác muốn làm rõ mọi chuyện lại khơi dậy trong tôi. Có lẽ tôi còn manh động quá.
* * *
Tin đồn nhanh chóng lan rộng. Từ những việc đã xảy ra, rằng cậu không thích thầy Filch cứ đi săm soi lỗi của người khác, rằng Colin đã chụp cậu khi cậu bị ngã vào vũng sình khi đang chơi Quidditch, từ việc cậu không ưa dì dượng và người anh em họ hàng của mình, người ta bắt đầu đồn thổi rằng Harry đã ở nhầm Nhà, rằng Voldemort tiêu diệt Harry vì lo sợ rằng cậu sẽ cạnh tranh quyền lực với y. Tuy nhiên, Fred và George lại lấy đó làm trò vui. Mỗi khi có dịp, cả hai lại đi trước mặt Harry la lớn:
- Tránh đường! Tránh đường cho Kẻ kế vị Slytherin đi, bằng không bạn sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Harry không thích điều đó lắm, cậu cứ quạu quọ vì điều đó suốt. May mắn là, có tôi và Eric cùng gánh chịu nên đỡ hơn. Thậm chí, người ta đồn về tôi còn tệ hơn nữa, nghe nói vậy, vì tôi chỉ nghe tin về Harry thôi.
* * *
Rồi một hôm, tôi, Eric và Harry đến lớp học Bùa chú muộn hơn bình thường vì một số lí do. Bước lên cầu thang, chúng tôi quẹo vô một hành lang dài đặc biệt tối tăm, vì những ngọn đuốc đã bị tắt ngấm trước những cơn gió mạnh lạnh buốt thổi qua những cửa sổ không đóng kín. Chỉ mới đi được nửa đường, tôi tự nhiên vấp phải cái gì đó trên sàn. May mà có Eric đỡ tôi, còn Harry thì té lăn quay mấy vòng. Tôi liếc coi cái gì đã làm mình vấp té: Justin đang nằm dài trên sàn, cứng đơ và lạnh ngắt, đôi mắt vô hồn trợn trừng ngó lên trần, nét kinh hoàng sửng sốt còn nguyên trên gương mặt. Và không chỉ một mình Justin. Cạnh bên nó là một hình thù khác, một hình thù quái lạ nhất tôi từng thấy - Nick Súyt Mất Đầu. Không còn trong suốt với chút màu trắng mờ mờ nữa, con ma này đen thui và ám khói, cũng ngay đơ nhưng lơ lửng trong tư thế nằm ngang, cách mặt sàn khoảng chừng 2 tấc. Đầu của con ma đã rớt ra một nửa, và vẻ mặt cũng mang một vẻ kinh hoàng không khác gì mặt Justin. Harry cố đứng lên, hơi thở gấp gáp dồn dập, trái tim như đánh trống trong lồng ngực. Cậu hoang mang ngó lên ngó xuống dãy hành lang vắng, chỉ thấy một lũ nhền nhện nối nhau mà chạy xa hai cái thi thể càng nhanh càng tốt. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy lúc đó là tiếng giảng bài của các thầy cô văng vẳng vọng lại từ những lớp học dọc hai bên hành lang. Tôi biết Harry giờ đang nghĩ gì. Cậu muốn chạy thật nhanh, ra xa khỏi chỗ này, và sẽ không ai biết cậu đã từng có mặt ở đây, nhưng cậu lại không thể bỏ mặc hai kẻ bị nạn nằm trơ ra đó.
Trong khi Harry vẫn không biết phải làm sao cho đúng, lặng người chìm sâu vào nỗi kinh hoàng, thì cánh cửa bên phải chúng tôi chợt mở banh ra. Con yêu tinh Peeves phóng vọt tới và kêu ré lên:
- A! Thằng nhãi ranh Potter!
Peeves thấy hai thi thể kia nên định ré lên, nhưng rồi lại nhìn thấy tôi đứng đằng sau thì quay ra cười khúc khích.
- Daisy Williams, cô bày ra trò này à?
Tôi chầm chậm lắc đầu.
- Bạn thông báo cho mọi người về việc này đi.
- Uh-huh. Dễ thôi mà.
Harry bồn chồn lo lắng nhìn theo Peeves. Nó vọt lên cao, hớp hơi đầy buồng phổi mà hô hoán ầm ĩ:
- TẤN CÔNG! LẠI TẤN CÔNG! MỘT CUỘC TẤN CÔNG KHÁC! KHÔNG CÒN GÌ CÓ THỂ YÊN THÂN ĐƯỢC NỮA! LIỆU MÀ CHẠY THOÁT THÂN! TẤNNN CÔNGGG!