Overlord

Quyển 1 - Chương 2-2: Giao đoạn




Áp lực khủng khiếp biến mất không còn dấu vết.

Cho dù biết rằng chúa tể của bọn họ đã rời đi nhưng không một ai đứng dậy. Một lát sau, cuối cùng cũng có người thở dài một hơi đầy an tâm. Bầu khí căng thẳng cũng dần biến mất.

Người đầu tiên đứng dậy là Albedo. Dù cho bộ lễ phục màu trắng dính chút bùn đất nhưng cô không thèm để ý, chỉ khẽ vẫy đôi cánh rũ sạch bụi bẩn bám trên những chiếc lông chim mà thôi.

Nhìn thấy Albedo đứng dậy, những người khác cũng đều đứng theo, nhưng chưa có ai mở miệng.

“K-kinh khủng quá, Onee-chan.”

“Đúng vậy, ta còn tưởng sẽ bị nghiền nát ngay tại đây quá.”

“Thật không hổ là Momonga-sama, sức ảnh hưởng như vậy ngay cả những thủ vệ như chúng ta cũng khó mà chịu đựng được.”

“Tuy biết rằng sức mạnh chúa tể sở hữu vượt xa chúng ta nhưng không ngờ là mạnh đến mức này.”

Những thủ vệ đồng loạt nói ra ấn tượng mơ hồ của mình.

Điều khiến cho những thủ vệ này phải quỳ rạp xuống đất chính là hào quang phát ra từ Momonga.

Hào quang tuyệt vọng. Bên cạnh hiệu ứng Khủng Bố, nó còn giảm đi tất cả chỉ số của đối phương.

Vầng hào quang vốn không có tác dụng với những NPC cấp 100 này, nhưng nó đã được tăng cường sức mạnh nhờ quyền trượng Ainz Ooal Gown.

“Đó chính là khí chất một người thống trị như Momonga-sama.”

“Đúng vây, khi chúng ta chưa nói ra địa vị của mình, Momonga-sama hoàn toàn không bày tỏ một chút năng lực nào. Khi đã xác định được thân phận của chúng ta, ngài liền hiển lộ phần nào sức mạnh vĩ đại của mình.”

“Đáp lại sự trung thành của chúng ta, Momonga-sama cho thấy sức mạnh thật sự của một người thống trị.”

“Đúng là như vậy.”

“Khi đứng cùng một chỗ với chúng ta, ngài ấy không phát ra hào quang của mình. Momonga-sama là một người vô cùng chu đáo, khi chúng ta khát, ngài đã lấy nước cho chúng ta uống.”

Aura lên tiếng, làm cho những thủ vệ ở đây trở nên căng thẳng. Dường như ánh mắt tất cả mọi người đều ghen tị nhìn hai chị em. Trong đó Albedo là dữ dội nhất, đôi tay của cô không ngừng run run, cảm giác như móng tay sắp cào nát cái bao tay.

Mare rùn vai một cái, hai mắt mở to nói:

“Đ-đó là thực lực của Momonga-sama, người thống trị của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick. Thật lợi hại!!”

Không khí ở đây hoàn toàn biến đổi.

“Hoàn toàn đúng vây. Đáp lại ý nghĩ của chúng ta, cho chúng ta thấy khí thế của một nhà cầm quyền…Thật không hổ là chúa tể sáng tạo của chúng ta. Người đứng đầu trong số Bốn Mươi Mốt Sáng Tạo Giả, hơn nữa là người duy nhất lưu lại cho đến cuối cùng, là chủ nhân của tất cả chúng ta.”

Nghe Albedo lên tiếng, những thủ vệ lộ ra một vẻ mặt say mê, trong khi Mare lại lộ ra vẻ mặt khá là nhẹ nhõm.

Không gì có thể so sánh với việc được nhìn thấy sức mạnh của Bốn Mươi Mốt Sáng Tạo Giả, những người mà họ thề trung thành tuyệt đối. Không chỉ những thủ vệ này, mà bất cứ sinh vật nào được nhìn thấy người sáng tạo ra bản thân mình đều coi đó là vinh dự cao nhất, niềm tự hào lớn nhất.

Đó là chân lí hiển nhiên.

Có thể phò trợ người tác tạo ra bọn họ là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Phá vỡ bầu không khí yên tĩnh thư giãn này, Sebastian nói:

“Như vậy ta đi trước, tuy không biết Momonga-sama đi nơi nào, nhưng ta vẫn cần phải túc trực bên cạnh Ngài.”

Albedo lộ ra vẻ mặt hâm mộ cực điểm, nhưng cuối cùng vẫn áp chế tâm tư nói:

“Ta biết rồi, Sebastian. Hãy phục vụ Momonga-sama, tuyệt đối không được có chút thất lễ nào với ngài. Đặc biệt nếu Ngài cho gọi ta, lập tức phải truyền lời, tất cả những chuyện khác cũng phải dẹp qua một bên.”

Demiurge ở bên cạnh nghe được những câu này, lộ ra vẻ mặt bị tổn thương sâu sắc.

“Giả như Ngài muốn gọi ta vào phòng ngủ, hãy nói với Momonga-sama cho ta chút thời gian. Bởi vì ta cần phải trang điểm. Đương nhiên nếu ngài ấy muốn ta qua ngay lập tức cũng không thành vấn đề. Bởi vì thân thể của ta luôn luôn duy trì trạng thái hoàn hảo, quần áo của ta lúc nào cũng sẵn sàng để thời điểm nào cũng có thể đáp lại lời Ngài kêu goi. Tóm lại vì ưu tiên Momonga-sama.” Albedo nói.

“Đã biết, Albedo. Nếu ta ở nơi này quá lâu, thời gian phục vụ Ngài sẽ giảm đi. Sẽ thất lễ với Ngài, vì vậy ta xin cáo lui trước. Vậy, mọi người, tạm biệt.”

Sebastian hướng về những thủ vệ đang há miệng trợn mắt kia mà chào biệt, rồi lập tức xoay người rời khỏi đấu trường, phảng phất như thoát được một gánh nặng nào đó.

Vẻ mặt Albedo dường như còn muốn nói thêm gì.

“Dù sao thì…Thật là im lặng nha. Shalltear, ngươi làm sao vậy.”

Nghe thấy câu nói của Demiurge, ánh mắt mọi người tập trung vào Shalltear, người vẫn đang quỳ trên mặt đất.

“Shalltear, có chuyện gì thế.”

Một lát sau, Shalltear mới chầm chậm ngẩng đầu lên.

Ánh mắt ngơ ngác, giống như vừa mới tỉnh giấc.

“……Có chuyện gì sao?”

“D-do khí thế kinh người của Đại nhân, ta không tránh được hưng phấn… Quần lót ta vì thế có chút ươn ướt thôi.”

Lặng ngắt như tờ.

Mọi người nhìn nhau, không biết phải nói gì. Mọi người đều biết Shalltear có sở thích tình dục đặc biệt, một trong số đó là làm chuyện ấy với tử thi, do đó chỉ có thể đưa tay ôm mặt. Chỉ có Mare là ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Còn một người khác thì không chịu để yên chuyện này.

Nhất là Albedo. Cô này máu ghen nổi lên, quát tháo ầm ĩ:

“Con bitch này.”

Nghe thấy câu nói toàn sự thù địch, Shalltear ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười.

“Haa? Cảm nhận được sức mạnh của Momonga-sama, thật sự là vô cùng kích thích đó. Như vậy mà còn không ướt nhẹp mới là vấn đề. Chẳng lẽ ngươi chỉ có cái bề ngoài đẹp đẽ mà bên trong lại không dùng được sao? Nee, đồ gorilla to miệng.”

“Đồ CÁ MÚT ĐÁ.”[1]

Hai người trừng mắt nhìn nhau. Những thủ vệ khác ở bên cạnh, mặc dù biết là hai người kia sẽ không đánh nhau nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lo lắng.

“Bề ngoài của ta là do Đấng Chí Tôn tạo dựng, bề ngoài của mình ta không hề bất mãn nhé.”

“Ta cũng vậy.”

Shalltear chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi về phía Albedo, ánh mắt vẫn không rời đi chỗ khác.

“Đừng tưởng là tổng quản thủ vệ, lúc nào cũng ở bên cạnh Momonga-sama là cô đã thắng nhé. Nếu cô nghĩ như vậy thì ai cũng cười rụng răng mất thôi.”

“Hừ. Đúng vậy. Ta định lợi dụng một khi cô bị điều đi xa, chiếm lấy thắng lợi hoàn toàn đây.”

“…Cái gì gọi là thắng lợi hoàn toàn. Ôi tổng quản-sama, ngài có thể nói cho ta biết được không.”

“Là một con bitch, cô hẳn phải rõ ràng hơn ta mới đúng chứ.”

Tuy rằng ngôn từ sặc mùi súng đạn nhưng ánh mắt hai người từ đầu đến cuối không có dời đi chỗ khác. Mắt đấu mắt, nhìn chằm chằm vào nhau.

Basari, Albedo gương đôi cánh đen đe dọa. Shalltear cũng không chịu kém cạnh, sương mù đen cũng từ từ phát ra.

“À, Aura, đây là chuyện của chị em cho nên hai người phải giải quyết thôi. Nếu có chuyện gì thì ngươi thông báo cho ta một tiếng, ta sẽ ra mặt ngăn cản.”

“Chờ đã, Demiurge!! Ngươi định đẩy trách nhiệm cho ta phải không?”

Vẫy tay, Demiurge để hai người họ lại sau. Cocytus và Mare cũng bỏ đi, vì không ai muốn dính dáng đến cái đề tài nhạy cảm này.

“Thật là, có cần cãi nhau vì chuyện này không?”

“Cá nhân ta thì cảm thấy khá hứng thú với kết quả cuối cùng.”

“Demiurge, kết quả gì?”

“Sức mạnh và tương lai của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick.”

“Ý anh là sao, Demiurge-san?”

“Hmm……”

Đối mặt với câu hỏi của Mare, Demiurge tự hỏi nên trả lời như thế nào. Tuy rằng trong đầu hắn ta nhắy mắt xẹt qua một ý nghĩ tà ác, muốn nhồi cho cậu bé ngây thơ này một chút kiến thức 18+, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.

Tuy rằng Demiurge thuộc về tộc Ác ma, cá tính cũng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng chỉ đối với kẻ thù bên ngoài Nazarik. Với những người được 41 Sáng Tạo Giả dựng nên, Demiurge luôn coi họ như những người bạn đồng hành, đối đãi thật tâm.

“Ngai vàng vĩ đại vẫn cần có người thừa kế. Momonga-sama tuy rằng vẫn lưu lại đến cùng nhưng không loại trừ khả năng có một ngày Ngài ấy mất đi hứng thú, rời đi giống như những vị chí tôn khác. Khi đó, ngài ấy phải lưu lại hậu duệ cho chúng ta tiếp tục trung thành.”

“Đúng vậy nha. Nhưng ai sẽ là người thừa kế của Momonga-sama đây?”

“Cái ý nghĩ này quá bất kính rồi. Chúng ta là những thủ vệ, nghĩa vụ của chúng ta là trung thành tuyệt đối, để Momonga-sama có thể tiếp tục ở lại, phải tránh phát sinh chuyện đó.”

Demiurge ngắt lời Cocytus.

“Ta biết, Cocytus. Tuy nhiên ngươi không muốn trung thành với người nối dõi của Momonga-sama sao?”

“Ừ…Ta đương nhiên muốn trung thành với người nối dõi của Ngài.”

Trong đầu Cocytus hiện lên hình ảnh người nối dõi của Momonga.

Hơn nữa, còn có hình ảnh hắn ta truyền thụ kiếm pháp, vì bảo hộ thiếu chủ mà rút kiếm, thậm chí nghe theo lệnh khi thiếu chủ trưởng thành…

“…A, quá tuyệt vời. Cảnh tượng thật là đẹp…Sư phụ…sư phụ…”

Nhìn bộ dáng Cocytus ảo tưởng biến thành sư phụ của người nối dõi Momonga-sama, Demiurge có xúc động muốn ói, ánh mắt rời đi chỗ khác nói:

“Trừ điều đó ra, kế hoạch tăng cường sức mạnh cho Nazarik cũng làm ta rất hứng thú. Ta muốn biết con cháu chúng ta có thể tiến xa đến mức nào. Thế nào, Mare, có hứng thú sinh một đứa con không?”

“Uh? Hử?”

“Nhưng mà không có bạn đời là không được nha…Nếu có phát hiện con người, Dark Elf, Elf hay chủng tộc nào có họ hàng gần ngươi có thể giúp bắt chúng đến đây.”

“Ể? Ể?” Mare gật đầu gọn lỏn. “Nếu làm vậy có thể trợ giúp Momonga-sama thì ta hết mình tình nguyện. Nhưng mà làm thế nào để sinh con đây?”

“À, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi. Nhưng mà không được tự tiện tiến hành thử nghiệm nhé, nếu không sẽ bị Momonga-sama trách mắng đấy. Bởi vì tài chính của toàn bộ Lăng Mộ Ngầm này cần được duy trì cân bằng một cách hoàn mĩ.”

“Đ-đương nhiên. Tôi nghe những đầy tớ cấp dưới được xuất hiện theo tính toán rất chính xác… Nếu tùy tiện gia tăng dân số sẽ bị mắng. Tôi không muốn bị Momonga-sama mắng đâu.”

“Ta đương nhiên cũng không muốn Ngài nổi cơn lôi đình…Giá có thể dựng nên một trang trại ở bãi cỏ bên ngoài kia…” (TG: Ác quỷ đi tính toán chuyện chăm trẻ với chăn nuôi trang trại, thật là bá đạo:v)

Nghĩ đến chỗ này, Demiurge đột nhiên hỏi Mare:

“Đúng rồi Mare, tại sao ngươi lại ăn mặc giống một cô gái vậy.”

Nghe câu hỏi của Demiurge, Mare có chút ngượng ngùng kéo váy. Nhằm che đi đôi chân của mình.

“Đây là do Bukubuku Chagama-sama lựa chọn. Ngài ấy gọi đây là Trap, đúng vậy.”

“A…ra đây là ý tưởng của Bukubuku Chagama-sama. Cơ thể ngươi thì không thành vấn đề…… nhưng những thiếu niên đều ăn mặc thế này sao?”

“T-tôi đây cũng không biết nữa.”

Bốn Mươi Mốt Sáng Tạo Giả, mặc dù không còn, nhưng nếu là lệnh của họ thì vẫn phải ngoan ngoãn làm theo. Trong thực tế thì trang phục của Mare tại Nazarik là độc nhất vô nhị. Cũng chỉ có cấp độ của Sáng Tạo Giả mới có tư cách thay đổi trang phục của cậu.

“Chuyện này nên thương lượng với Momonga-sama. Có lẽ chúng ta có thể khiến tất cả những thiếu niên ăn mặc như vậy…… Cocytus ngươi cũng nên trở về mặt đất đi…”

Nghe được tiếng gọi của đồng sự, Cocytus lộ ra nụ cười hài lòng.

“Khung cảnh thật là đẹp… quả thật là rất tuyệt vời.”

“Vậy à, nghe hay thật… Albedo với Shalltear vẫn còn gấu ó nhau sao?”

Hai người đang trợn mắt nhìn nhau nghe thấy vậy đều hơi chuyển động ánh mắt. Nhưng mà trả lời Demiurge là Aura đã thấm mệt.

“Họ… gấu ó xong rồi. Nhưng giờ cãi nhau về…… ai là vợ cả.”

“Đường đường là người thống trị Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại của Nazarick mà chỉ có một phi tử thì quá bất thường rồi. Có điều ai mới có tư cách nắm quyền hậu cung…”

“……Vấn đề này rất thú vị nhưng nên để thảo luận khi khác đi. Được rồi Albedo, không phải cô nên ra lệnh sao? Hiện tại còn rất nhiều việc cần xử lí đấy.”

“Nói vậy không sai. Phải nhanh chóng ra lệnh mới được. Shalltear, chuyện này tạm dừng tại đây, sau này ta sẽ tìm cơ hội tâm sự cùng ngươi. Cũng nên bỏ ít thời gian ra mới được.”

“Ta không có ý kiến, Albedo. Vấn đề này chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.”

“Tốt lắm. Như vậy ta sẽ định ra kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo.”

Albedo đã khôi phục lại hình dáng của một vị tổng quản. Những thủ vệ khác lần lượt cúi đầu hành lễ với cô. Cúi đầu hành lễ không phải quỳ lạy.

Mặc dù Albedo là tổng quản của thủ vệ nhưng bọn họ sẽ không quỳ xuống hành lễ với cô. Địa vị tổng quản này là do Bốn Mươi Mốt Sáng Tạo Giả giao cho cô, bởi vậy những thủ vệ này chỉ cần cúi đầu. Albedo đương nhiên sẽ không vì vậy mà cảm thấy tức giận, vì cô biết rằng, đó là thái độ chính xác nhất.

“Đầu tiên——