Sau khi kết thúc bữa ăn, tôi hướng thẳng về phòng mình và chui vào cỗ máy và đăng nhập vào Satisfy.
Khan chào tôi, “Đêm qua cậu ngủ ngon chú? Giờ nỗi lo âu của cậu đã vơi bớt chưa?”
“Khan này, tôi quyết định sẽ từ bỏ tất cả.”
“Huh? Từ bỏ tất cả?”
“Tôi sẽ gột sạch tâm trí và vứt cái ám ảnh đã đeo bám tôi suốt mấy tháng qua. Những vật phẩm được làm từ mấy cái kĩ năng yếu kém của tôi không đáng để giao cho lâu đài. Vô ích, tất cả đều vô ích dù tôi có cố gắng cách mấy đi chăng nữa.”
“Không, cậu đang nói cái gì thế hả? Làm sao mà Hậu duệ của Pagma có thể thốt ra những lời lẽ yếu đuối đó?”
Khan thực sự tức giận, đối với những thợ rèn khác thì còn có thể chấp nhận được nhưng với một người đầy tài năng như tôi thì không. Tôi phớt lờ ông ấy và đứng trước lò nung rồi bắt đầu chế tác thanh kiếm thứ 7 và cũng là thanh kiếm cuối cùng.
‘Mình sẽ không quá ám ảnh về kết quả nữa.’
Dù tôi cố cỡ nào thì hạng của sản phẩm cũng sẽ được quyết định ngẫu nhiên. Dù đã biết rõ điều đó nhưng tôi vẫn khờ dại mà dùng những nguyên vật liệu tốt nhất cũng như nỗ lực hết mình.
Tôi ổn định lại con tim. Không như trước đây, tôi sẽ chỉ làm việc thật lặng lẽ mà không lo lắng về thành phẩm nữa. Tôi sẽ dùng mọi kiến thức và kinh nghiệm đã tích lũy từ trước đến giờ để cho cơ thể chế tạo vật phẩm.
Lưỡi kiếm phát sáng trong ánh nắng ban mai. Trời sẽ sớm sáng thôi, tôi thật sự đã cực kì tập trung vào làm việc mà không để ý thời gian.
Rồi một cửa sổ thông báo xuất hiện.
Hạn chót cho nhiệm vụ ‘ Công việc với Quản Trị Viên (1) sẽ kết thúc trong hai tiếng sắp tới. Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ trước hai tiếng. |
Tôi sẽ thấy cái thông báo ‘ Nhiệm vụ thất bại’ sau hai tiếng nữa. Cứ như thể cái bảng thông báo này muốn chọc tức tôi vậy. Tôi bước vào công đoạn cuối cùng. Sau một hồi, thanh kiếm đã hoàn chỉnh.
[Tự Siêu Kiếm ] Hạng: Huyền Thoại |
Độ bền: 365/365 | Vật công: 365 | Tốc độ tấn công: +6% Chính xác +10% | Tỉ lệ tấn Công và Phòng thủ: +10% * Gây thêm +200 sát thương trên mỗi đòn đánh. * Kĩ năng 『 Trạng Thái Tự Siêu Hoàn Hảo』sẽ được tạo ra. |
Một thanh kiếm được tạo ra bởi thợ chế tạo đầy tiềm năng cùng kĩ nghệ tuyệt vời nhưng thiếu kinh nghiệm và danh tiếng. Anh ta đã từ bỏ mọi suy nghĩ và ham muốn để tập trung tất cả vào những kỹ năng của mình. Bản thân người thợ không nhận ra nhưng anh ta đã tạo ra một thanh kiếm chưa từng tồn tại trong thế giới này. |
Điều kiện sử dụng: Cấp 160, 950 Sức mạnh. Thông thạo Kiếm thuật Bậc Cao Lv.2. Khối lượng: 400 |
[Sword of Self-transcendence]
[Một trang bị hạng huyền thoại đã được tạo ra, tất cả các chỉ số tăng vĩnh viễn +25 và danh tiếng trên khắp lục địa tăng +1.000.] |
[ Bạn đã nhận được Danh hiệu 『 Người duy nhất tạo ra vật phẩm Huyền Thoại 』 |
Danh hiệu mà tôi có được khi tạo ra Dao Găm Lý Tưởng là 『 Người chế tạo Trang bị Cực phẩm đầu tiên 』Nhưng danh hiệu cho một vật phẩm Huyền Thoại lại có ‘ Duy nhất’ thay cho ‘ Đầu tiên’. Sự ra đời của trang bị Huyền Thoại này ở Satisfy nhắc tôi nhớ rằng: ‘Tôi là Hậu duệ duy nhất của Pagma.’
“….”
Tôi nhận ra rằng Khan đang ngồi trong một góc lò rèn. Tôi đã hướng cơn giận mỗi khi tôi không thể tạo ra vật phẩm mong muốn vào Khan trong cả tuần qua. Mặc cho sự đối xử lạnh nhạt của tôi, Khan vẫn tiếp tục cho tôi lời khuyên và cổ vũ cho tôi.
Khan hẳn đang buồn lắm. Nhìn xem. Ông ấy cô đơn đến mức nào? Tôi đã hành động như một tên xấu với Khan. Ông có thể đang nghiêm túc tự hỏi bản thân việc có nên giao lò rèn này cho tôi không.
Tôi chậm rãi lại gần, đặt tay lên đôi vai đã cứng đờ vì phải thường xuyên làm việc nặng của Khan.
“Khan này, tôi xin lỗi vì thái độ trong cả tuần qua. Không phải ông đã gặp nhiều rắc rối chỉ vì tôi sao? Tôi sẽ không bao giờ để ông cô đơn nữa đâu.”
“G-Grid…?” Khan bối rối tột cùng khi nghe tôi nói những từ ngữ kì lạ.
“Cậu không bị….? Cậu đang định nhảy sông tự tử vì làm ra thanh kiếm hạng thấp sao?”
Là vì ông ấy đã mất đứa con trai của mình chăng? Tôi ngừng những tiếng hét tuyệt vọng của Khan bằng cách cho ông ấy thấy thanh kiếm.
“Tôi đời nào làm thế? Nhìn này.”
“Ặc!” Khan run lẩy bẩy.
“Đây là…. Đây là một tuyệt tác…! K-Khụ!”
“N-này! Khan! Khan!!!!”
Ông ấy hẳn đã quá nhạc nhiên! Khan đổ sụp trong đau đớn vì cố gắng để thở.
“Không! Đừng chết! Ông không đượcchết!”
Khan là người đã giao cho tôi nhiệm vụ nghề. Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu nhiệm vụ nữa. Để hoàn thành nhiệm vụ này cần rất nhiều thời gian, cho tới khi đó, Khan phải sống tiếp.
“Chết tiệt!”
Tôi nâng Khan lên và chạy thẳng tới phòng khám. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ cười,
“Cậu không cần phải lo. Chỉ là biểu hiện của một cú sốc quá độ, ông ấy sẽ không gặp vấn đề nào trong tương lai vì nó đâu.”
“T-thật không?”
“Thật, cậu có thể yên tâm và ngừng khóc đi.”
“C-cái gì cơ? Ai khóc chứ hả?”
Bác sĩ thầm cười khi nghe tôi nói.
“Kuk…!”
Tôi rời khỏi phòng khám trong nhục nhã và chạy tới lâu đài.
“Chết tiệt! Tên bác sĩ đó nói cái quái gì thế cơ chứ? Mình mà khóc á? Hah. Điên rồ! Ai lại đi khóc vì một NPC!!!”
Tôi tràn đầy tự tin vì hai thanh kiếm Sử Thi và một thanh kiếm Huyền Thoại trong hòm đồ.
***
Lâu đài Winston.
Hơn 1,000 binh lính cùng 8 kị sĩ bại trận vì đền Yatan đã trở về. Con số thương vong vào khoảng 400. Irene không thể nào tin vào mắt mình,
“Làm sao mà chuyện lại thành ra thế này? Ta nghe rằng địch chỉ có 150 tên. Đúng là tín đồ của Yatan rất mạnh nhưng không phải trận đại bại này là quá vô lí sao?”
Đội trưởng đội kị sĩ của Irene, Phoenix giải thích với nét mặt buồn bã.
“Theo báo cáo, có một người cực kì mạnh mẽ đã xuất hiện trong đám tín đồ, thậm chí kị sĩ cũng không thể đánh lại….”
“Đừng nói là…?”
Đọc được câu hỏi trong mắt Irene, Phoenix gật đầu.
“Chính xác là vậy. Có thể hắn… không người đàn bà đó là một trong 7 Giáo Đồ được đồn đại.”
Theo lời đồn, Giáo Hội Yatan có 7 Giáo Đồ. Chúng là những kẻ nhận được phước lành từ Chúa Yatan và là những sinh vật mạnh mẽ vượt xa loài người.
“Tại sao một nhân vật tầm cỡ như thế lại xuất hiện…?”
Những quí tộc khác ở buổi gặp mặt tái mét mặt mày trong sợ hãi.
“Chỉ cần một Giáo Đồ xuất hiện, Winston sẽ trở thành chốn địa ngục trần gian!”
“Chúng ta nên liên lạc với bá tước Steim ngay bây giờ…!”
Trái ngược với họ, Irene lại bình tĩnh. Nàng phớt lờ giới quí tộc và nói với Phoenix.
“Đa phần tin đồn về 7 Giáo Đồ đều là phóng đại. Phải không? Nếu bọn chúng thực sự mạnh như lời đồn, những ngôi đền trước đã không phải bị phá hủy.”
Phoenix đồng tình,
“Đúng thế, 7 Giáo Đồ không mạnh mẽ như mọi người vẫn nghĩ.”
Irene chạm vào chiếc nhẫn xanh lam.
“Nếu chúng ta giết được một trong 7 Giáo Đồ thì chắc chắn sẽ giáng một đòn mạnh mẽ vào giáo hội Yatan. Điều đó cũng sẽ vinh danh cho linh hồn của Doran.”
“Cái….?”
Những quí tộc cố ngăn cản quyết định chiến đấu với một trong bảy Giáo Đồ của Irene. Vào lúc đó, cửa phòng họp mở ra, người quản gia chạy gấp vào phòng.
“Quản lý! Công nương! Có một thứ mà cả hai người phải thấy ngay lập tức!”
Khẩn cấp đến mức nào mà ông ta lại chen ngang buổi họp của Công nương và những quí tộc? Những người trong phòng họp nhanh chóng đứng dậy và đi theo quản gia.
Trong khu vườn của lâu đài, có một chàng thanh niên tóc đen đứng trước đài phun nước lóng lánh. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào đài phun nước với ánh mắt cực kì nghiêm túc rồi đột nhiên, anh ta nhảy vào bể nước, như mèo vồ chuột.
“… Đó là ai? Người đó đang làm gì?”
Quản Trị Viên trả lời câu hỏi của Irene,
“Chàng trai trẻ đó là một thợ rèn tên Grid, người đã tạo ra những trang bị xuất sắc nhất trong buổi đấu giá lần trước. Tuy nhiên, bản thân tôi cũng không rõ cậu ta đang làm gì. Tại sao cậu ta lại bơi trong đài phun nước?”
Quản Trị Viên nhìn về hướng ông quản gia, người đang cực kì bối rối,
“Tôi đã cố dẫn cậu ấy vào phòng chờ, nhưng cậu ấy lại chọn ở đây vì muốn ngắm nhìn khu vườn. Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi cũng không biết vì sao cậu ấy lại bơi trong bể nước.”
Rồi chàng trai trẻ kia nổi lên mặt nước.
“Puah! Đúng thật là tiền này!”
Cậu đang cầm trong tay một đồng vàng và vui sướng hôn lên nó mà không lo việc cơ thể đang ướt sũng của mình. Rồi cậu đột nhiên bật khóc,
“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhặt được tiền …! Kuuack! Đây là trải nghiệm may mắn đầu tiên trong 26 năm cuộc đời này!”
Phoenix nhìn cậu trai trẻ và cau mày.
“Đó… tôi nghĩ đó là đồng xu mà tôi đánh rơi vài ngày trước…”
“…”
Irene mặc kệ Phoenix và hỏi ông quản gia,
“Vậy tại sao ông lại đưa chúng ta đến đây khẩn cấp đến thế?”
Người quản gia hít một hơi thật sâu, rồi ông mở miệng và trả lời cẩn thận.
“Cậu ấy nói mình đến để giao 3 thanh kiếm theo yêu cầu của Quản Trị Viên. Nhưng… cấp độ của thanh kiếm lại ngoài sức tưởng tượng, dù chỉ qua đôi mắt của một kẻ thấp kém của tôi. Công Nương, Người nên tự mắt chứng kiến… Khụ, tôi xin lỗi. Tôi đã trở nên quá phấn khích và chen ngang buổi họp. Tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt.”
“Hmmmm….”
Ông quản gia nói rằng mình chỉ là một con người thấp kém, nhưng ông ấy cũng cần phải đủ tư chất để có thể làm quản gia của lâu đài. Đôi mắt của ông tinh tường đến lạ thường, cộng thêm việc ông lúc nào cũng điềm tĩnh. 3 Thanh kiếm kia thần kì đến mức nào để khiến một người như ông ấy phấn khích đến vậy?
Mọi người tiến đến chỗ Grid với đầy mong đợi. Grid cũng phát hiện thấy nhóm người và chào Quản Trị Viên,
“Chào buổi chiều.”
Quản Trị Viên cũng chào Grid, “ Theo phép lịch sự thì cậu nên chào Công nương trước.”
“Công nương?” Grid nhìn vào nhóm người và tìm thấy Irene.
‘Mình nghe rằng Công nương mới còn khá trẻ và là một trinh nữ tài sắc vẹn toàn.’
Rồi Grid cúi chào Irene, “Thật vinh dự khi được gặp người.”
“Hân hạnh được gặp anh.”
Cư dân Winston nói rằng Grid đã nỗ lực hết mình vì dân chúng. Irene đã lên lịch để ban thưởng cho cậu. Tuy nhiên vì phát hiện ra đền thờ Yatan, nàng đã tạm hoãn lại. Irene muốn hoàn thành việc càng sớm càng tốt. Vì thế, nàng định sẽ tặng thưởng cho cậu sau khi cả hai gặp mặt vào hôm nay.
Nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất về phần thưởng của Grid sau khi nhìn thấy những thanh bảo kiếm của cậu. Nàng ngạc nhiên đến nỗi không thể nghĩ về những thứ cỏn con khác nữa. Tại sao nàng lại ngạc nhiên? Đó là vì….
“Đây là ba thanh kiếm mà tôi đã làm.”
“…. Ặc!”
Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Grid rút ra ba thanh kiếm. Người quản gia vẫn còn bất ngờ, dù ông là người đầu tiên kiểm tra.
Những thanh kiếm mà Grid tạo ra cực kì tuyệt hảo. Hai trong số đã bất thường nhưng thanh còn lại nằm ở đẳng cấp mà không thể nào so sánh được.
Phoenix hét lên. “ Đây là thanh Bảo kiếm chỉ xuất hiện một lần duy nhất vào mỗi 100 năm!”
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen