[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Chương 217: Quá khứ của Reidan




“Chết tiệt! Sao lại thế? Mình biết nếu mọi thứ diễn ra quá tốt thì sẽ có vấn đề mà!”

Số phận của cậu đã thay đổi sau khi trở thành Hậu duệ Pagma. Ngày xưa, cậu đã sống một cuộc đời xui xẻo. Và sau khi trở thành Hậu duệ Pagma, hầu hết các chuyện đều có kết quả khả quan bất kể cậu ấy có trải qua khó khăn gì. Nhưng vì sao cậu cứ phải trải qua khó khăn ở mọi nơi cậu đến thế? Giờ cậu ấy đành phải chấp nhận điều này chỉ vì mọi việc đã diễn ra tốt đẹp trước giờ hay sao?

Grid kìm nén cơn giận của cậu lại. Cậu nhìn xung quanh tất cả mọi người trước khi hỏi. “Đây chẳng phải thành phố lớn thứ hai vương quốc sao? Điều đó có nghĩa là nó phải giàu có chứ? Vậy tại sao người dân lại trong tình trạng này? Hở? Họ đã bị cướp hay gì sao?”

“Trước đây, nó từng là thành phố giàu nhất vương quốc; tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi 10 năm trước kể từ khi những con giun khổng lồ xuất hiện.”

“Những con giun khổng lồ? Những quái vật đó thì liên quan gì với Reidan? “

Lauel giải thích với Grid, “Đây là những gì Faker đã tìm ra sau khi hỏi người quản trị và người dân ở đây.”

10 năm trước. Reidan vốn là thành phố lớn thứ hai sau Reinhardt và được gọi là thủ đô thứ hai của vương quốc. Tuy nhiên, tình trạng này đã thay đổi từ khi những con giun khổng lồ xuất hiện khắp nơi.

Những con giun khổng lồ đã tàn phá vùng đất mạnh đến nỗi cả các đội quân chính quy cũng không thể tiêu diệt được chúng. Chúng nhanh chóng biến phần phía tây của vương quốc thành sa mạc, và dẫn đến sự thiếu hụt tài nguyên, vật tư, bao gồm cả nước.

Rồi vấn đề còn tồi tệ hơn nữa khi tất cả các loại quái vật sa mạc khác cũng xuất hiện sau đó. Tình hình trở nên tồi tệ đến mức Reidan cuối cùng đã bị cô lập khỏi vương quốc và rơi vào tình trạng thiếu lương thực.

“Một chiến dịch hỗ trợ quy mô lớn từ vương quốc là bất khả thi nên cựu lãnh chúa Reidan đã bỏ cuộc. Hàng trăm ngàn người đã buộc phải rời khỏi nhà của họ.”

Nhưng một số người đã không rời đi. Đó là do hoàn cảnh riêng của họ. Có 40.000 người vẫn ở lại phía sau tại Reidan.

“Họ phải ưu tiên bảo vệ những con sông và hồ nước chưa khô cạn. Nhưng với sức mạnh của mình, họ đã không thể bảo vệ những con sông và hồ khỏi lũ quái vật.”

Vua Wiesbaden đã cố gắng giúp đỡ bằng cách tìm kiếm các tài năng để xây dựng lại phía tây. Tuy nhiên, không có ai mạnh cả ngoại trừ Bá Tước Ashur, và Bá Tước Ashur thì không thể rời khỏi Patrian.

“Cuối cùng, người dân đã không nhận được sự giúp đỡ từ vương quốc và họ chọn Đế Quốc. Họ nhờ Đế Quốc cứu họ và Đế Quốc đã sẵn sàng chấp nhận. Đó là cơ hội để thâu tóm một phần đất đai của Vương quốc Vĩnh Hằng.

Đế Quốc phái các Kị sĩ Đen tới. Kị sĩ Đen là những kị sĩ mạnh thứ hai sau Kị sĩ Đỏ. Nhưng họ cũng đã không thể loại bỏ hoàn toàn những con quái vật ở phía tây.

“Tại thời điểm đó, Đế Quốc đã phải đưa ra quyết định. Để giải phóng hoàn toàn phía tây, họ sẽ phải triển khai một lực lượng lớn. Và đó sẽ là một gánh nặng lớn đối với Đế Quốc.”

Cuối cùng, Đế Quốc đã đưa ra một lựa chọn.

“Họ sẽ bảo vệ sông Hebend đang kết nối trực tiếp với Reidan khỏi lũ quái vật. Đổi lại, người dân Reidan sẽ phải cống nạp cho Đế Quốc hàng năm. Họ đã đưa ra thỏa thuận đó.”

“Đây là một đề xuất hợp lý. Người dân Reidan sẽ phải chấp nhận.”

“Đúng vậy. Nhưng vấn đề là số lượng của cải mà Đế Quốc yêu cầu cứ tăng lên hàng năm.”

Nhờ sự bảo vệ của Đế Quốc, người dân Reidan đã có thể giảm bớt tình trạng thiếu lương thực thông qua việc canh tác. Nền kinh tế đã dần hồi phục, nhưng sau đó thì sao? Họ lại trở nên nghèo khó sau khi phải cống nạp nhiều hơn cho Đế Quốc mỗi năm. Sau đó, lại có một cuộc khủng hoảng lương thực xảy ra.

“Sau cùng, người dân Reidan đã đạt đến mức họ không thể đáp ứng yêu cầu của Đế Quốc nữa. Đế Quốc đã rút lực lượng của họ đi và kết quả là, chỉ còn 20.000 người dân ở Reidan. Họ đang trên bờ vực chết đói. Đây là tình trạng khi chúng ta đến.”

Grid không thể tin được. “Tại sao vương quốc lại từ bỏ Reidan vậy? Có thể là không xử lý hết được những con quái vật ở phía tây thật, nhưng chẳng phải là vẫn có thể cung cấp cho họ nguồn lương thực tối thiểu sao?”

“Không có ích gì. Họ cảm thấy không cần phải giúp đỡ những người ngu ngốc đã không từ bỏ vùng đất sẽ chẳng thể xây dựng lại được.”

Rất vô tình nhưng quyết định đó là đúng. Ít nhất, Grid cũng nghĩ vậy. “Ừ, tôi hiểu quan điểm của vương quốc. Vì vậy, cuối cùng thì người dân của thành phố chính là vấn đề thực sự ở đây? Tại sao họ cứ khăng khăng ở lại Reidan bất chấp hoàn cảnh? Chẳng phải giải pháp đơn giản là họ cứ rời đi thôi sao?”

“Thật không may … 10 năm trước, lãnh chúa ở đây đã chiêu mộ quân đội để đột kích vào hang ổ ma cà rồng. Và hầu hết những người đã không rời bỏ Reidan là người thân của những chàng trai trẻ đã tham gia cuộc đột kích ma cà rồng.”

“Họ không biết khi nào con trai hay chồng họ sẽ trở về nên họ vẫn ở lại Reidan?”

“Đúng vậy. Như anh đã biết, thế giới này khác với xã hội hiện đại và sự đoàn tụ của những gia đình ly tán gần như là không thể …”

10 năm trước. Những con giun khổng lồ đã xuất hiện ngay sau khi cuộc đột kích của ma cà rồng được thực hiện. Và Reidan đã sụp đổ chỉ sau năm tháng. Đội quân đột kích ma cà rồng dự kiến ​​sẽ quay về sau nửa năm sau đó, vì vậy gia đình của những người lính đã phải đợi đến lúc đó.

Và họ đã chờ đợi một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, v.v., nhưng đội đột kích ma cà rồng vẫn không quay trở lại. Tuy nhiên, các thành viên gia đình vẫn ở lại Reidan. Kết quả là 10 năm đã trôi qua. 40.000 người đã ở lại chờ đợi đội đột kích ma cà rồng và một nửa trong số họ đã bỏ cuộc hoặc chết đói.

“Họ đã chờ đợi 10 năm để đội đột kích ma cà rồng trở về, mặc dù thực tế là đội quân đó có thể đã bị tiêu diệt … Tình nghĩa gia đình thật đáng sợ.”

Grid nghĩ rằng người dân Reiden thật ngu ngốc, nhưng cậu cũng cảm thấy thương cảm họ. Đó là bởi vì gia đình cậu có lẽ cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự nếu họ ở trong trường hợp của người Reidan.

“Kết luận lại thì cựu lãnh chúa là một tên ngốc ngu ngốc? Tại sao ông ta lại cố gắng tiêu diệt những con ma cà rồng?”

“Trước khi những con giun khổng lồ xuất hiện, chỉ có ma cà rồng là mối đe dọa duy nhất đối với Reidan. Những con ma cà rồng ở đâu đó ở phía tây và ma cà rồng thường bắt người Reidan làm thức ăn của chúng. Cựu lãnh chúa đã phải đưa ra một quyết định bất đắc dĩ.”

Công tước Ma cà rồng Marie Rose. Grid nhớ lại con ma cà rồng mà cậu đã gặp trong quá khứ trên đường đến Vatican và rùng mình.

“… Ma cà rồng giờ có còn hoạt động không?”

“Không. Ma cà rồng đã không xuất hiện kể từ khi quái vật xuất hiện ở phía tây. Với sức mạnh của ma cà rồng thì họ sẽ không thể bị lũ quái vật tiêu diệt được. Vì vậy, rất có thể họ đã biến những con quái vật thành nguồn thức ăn của mình.”

“Vậy thì may rồi. Ừm … vậy? Tôi nên làm gì tiếp theo?”

Lauel trả lời ngay lập tức như thể đó là điều hiển nhiên, “Chúng ta cần tập trung vào việc dọn sạch các cánh đồng.”

“…”

Trong chín ngày vắng mặt của Grid, các thành viên của Chơi Đồ Mạnh đã đánh bại những con quái vật quanh sông Hebend và kết nối các tuyến kênh với các cánh đồng. Bây giờ nó đã trở thành một cảnh đẹp bởi vì họ đã làm việc chăm chỉ với người dân để dọn sạch các cánh đồng.

“Lao động là tốt. Cảnh tượng người dân đổ mồ hôi khi làm việc thật tuyệt. ” Nhưng Grid rất ghét làm việc đó. “Tôi là công tước nhưng lại phải làm việc trên đồng ruộng với mọi người? Vậy chẳng quá đáng sao?”

Lauel nhún vai với biểu cảm không thích rõ ràng của Grid.

“Anh có thể không cần. Anh có một chỗ khác để làm việc rồi.”

Lauel nhận lệnh Grid và đã đưa Khan đến nơi này. Ngay khi họ đến đây, cậu đã cho nhân viên hỗ trợ Khan để xây dựng một trụ sở. Đúng vậy, đó là một lò rèn.

“Xin hãy làm nhiệm vụ của mình như một thợ rèn huyền thoại. Số lượng dụng cụ nông nghiệp Khan có thể sản xuất là có giới hạn. Anh hãy giúp ông ấy sản xuất một số lượng lớn dụng cụ canh tác.”

“Hả?”

Một thợ rèn huyền thoại được sử dụng để làm công cụ nông nghiệp?

“Này, sao anh nhìn tôi với anh mắt như thế?” Lauel mắng Grid. “Chúng tôi cần sức mạnh của anh để hồi sinh lại Reidan, và anh muốn từ chối sao? Anh không cảm thấy trách nhiệm gì khi làm Lãnh Chúa sao?”

Grid ngầm chấp nhận và không còn phàn nàn lớn tiếng nữa,

“… Tôi đã thiếu hiểu biết.”

“Mình đã trở nên quá kiêu ngạo sau khi trở thành công tước.”

Chỉ có dụng cụ canh tác sao? Một thợ rèn thì không được suy nghĩ từ ‘chỉ có’ trong tâm trí của họ. Grid đã lấy lại được niềm tự hào của mình như một thợ rèn. Trong tâm trí cậu, cậu đã vứt bỏ sĩ diện vô ích của mình đi và xắn tay áo lên. Sau đó, cậu ta rút ra chiếc búa thợ rèn của mình và tuyên bố: “Hãy tin tôi.”

“…”

Mặt Lauel xoắn xuýt khi nghe những lời đáng ngại. Nhưng cậu nghĩ về nó và trở nên nhẹ nhõm.

“Thực ra thì cũng không tồn tại dụng cụ canh tác xếp hạng khác hạng Thường, vì vậy mình không cần phải lo lắng.”

Những người chơi nghề chiến đấu thường không có kiến thức về các trang bị sản xuất và công việc sản xuất. Họ không quan tâm vì có ít cơ hội sử dụng nó. Một cái búa chỉ là một cái búa, một cái cuốc chỉ là một cái cuốc, một cái cuốc chim chỉ là một cái cuốc chim, v.v. Hơn nữa, hầu hết các trang bị sản xuất được phân phối đều chỉ có xếp hạng bình thường.

Thợ rèn với mục đích sản xuất hàng loạt sẽ ít có khả năng tạo ra các trang bị sản xuất có xếp hạng cao. Nhưng Grid là ai? Cậu ấy luôn đầu tư ít nhất 20 giờ bất kể món đồ chế tạo là gì, và cậu đã sản xuất ra một cây búa và một cái cuốc chim hạng huyền thoại.

“Vậy thì tôi đi đây. Tôi sẽ đi chế tạo.”

Cậu sẽ sản xuất các dụng cụ canh tác tốt nhất mà vẫn có thể được sử dụng dễ dàng ngay cả bởi những người đang đói và không có sức mạnh! Grid tự cam kết và đi vào thành phố.

Lauel hét lên sau cậu. “Nhân tiện, Grid, hai người này là ai?”

“Ah.” Grid chợt nhớ ra Piaro và Bland và nói với hai người. “Mọi việc đã xảy ra như vậy, nên tôi sẽ phải ở trong lò rèn một lúc. Trong lúc đó, 2 người sẽ thấy buồn chán. Phải không? 2 người nên hoạt động cơ thể để tránh bị nhàm chán chứ? Phải không?”

“Nếu tôi thăm quan thành phố và huấn luyện Bland chút nữa, tôi sẽ không chán đâu.”

Piaro đã đưa ra ý kiến ​​của mình. Nhưng Grid đáp lại như cậu ấy chưa nghe thấy.

“Tôi sẽ cho ông biết làm thế nào để giảm bớt sự nhàm chán của mình.”

Grid giơ ngón tay chỉ vào các cánh đồng.

Piaro và Bland đã luôn ở vị trí tốt nhất vì họ có gia đình quý tộc và tài năng thiên bẩm của mình, vì vậy ban đầu họ đã không hiểu ý định của Grid. Họ không bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một người giao cho họ việc làm trên các cánh đồng.

“Giúp tôi dọn sạch cánh đồng. Xin vui lòng.”

“H-hả?”

Bland rất ngạc nhiên. Anh ta là một tinh hoa của vương quốc với dòng máu tốt nhất trong cơ thể! Một nền tảng tương lai của vương quốc lại bị sai đi làm công việc đồng áng?

Không, anh ta có thể hiểu được nó vì anh chỉ là con tin. Nhưng còn Piaro – cựu đội trưởng của một binh đoàn Kị sĩ, và cũng là một trong những kiếm sĩ giỏi nhất trên lục địa thì sao? Mặc dù có thành tích lớn như vậy, ông vẫn bị sai làm việc trong các cánh đồng?

Bland nghĩ rằng Grid thật điên rồ. Nhưng cái gì đây?

“Tập luyện thể chất là cách tốt để tăng cường thể lực. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ có kinh nghiệm làm việc trong cánh đồng, nên đây là cơ hội tốt để phát triển các cơ bắp mà tôi đã không sử dụng thường xuyên hoặc để trải nghiệm các kỹ thuật mới. Tôi hiểu.”

Piaro sẵn sàng đồng ý? Kiếm sĩ Vĩ đại – người đạt mức độ gần nhất để trở thành một vị kiếm thánh đã đánh giá cao công việc đồng áng và bắt đầu vươn vai, vì vậy Bland cũng đành im lặng và bắt đầu khởi động cơ thể mình.

“2 người định thực sự làm việc trong các cánh đồng sao?”

Grid rất ngạc nhiên. Cậu ấy không hề mong đợi Piaro chấp nhận yêu cầu của mình.

“Tại sao dễ dàng như vậy?”

Piaro nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Grid và nói. “Tôi đã lấy lại được động lực của mình sau khi ở bên cậu và Bland trong chín ngày qua. Tôi không muốn trả thù cả đời mình. Cậu sẽ trả thù cho tôi dù sớm hay muộn, vì vậy tôi sẽ phải rũ bỏ quá khứ và cố gắng sống tốt trong tương lai. Tôi không còn là một quý tộc nữa, vì vậy nên tìm hiểu về cuộc sống của những người bình thường trước thì hơn.”

“…Cảm ơn ông.”

Grid cúi đầu kính cẩn với Piaro không chỉ để cảm ơn ông vì sự giúp đỡ trên các cánh đồng mà còn vì tinh thần sẵn sàng sống tiếp.

‘Một người như thế bị ảnh hưởng bởi mình…”

Grid có đủ ảnh hưởng để thay đổi cuộc sống của một ai đó. Cậu đã nhận ra điều này nhờ Piaro và suy nghĩ sâu sắc.

“Một lãnh chúa là người cai trị hàng chục ngàn người. Anh ta cũng là một chủ bang hội – người đã lãnh đạo các thành viên Chơi Đồ Mạnh. Anh ta không bao giờ nên quên điều đó. Suy nghĩ và hành động của mình có thể sẽ thay đổi số phận của nhiều người.”

Grid đều tự hứa sẽ trở nên trưởng thành hơn mỗi khi cậu trải qua những sự kiện nhất định. Tuy nhiên, cậu đã không thể từ bỏ bản tính vốn có của mình và dễ bị mất đi sự thận trọng mỗi khi vội vàng. Vì vậy, cậu nghĩ rằng mình nên quản lý bản thân kỹ lưỡng hơn.

Cậu rời Winston để đi về phía tây đã lâu. Và đây là khoảnh khắc mà trái tim Grid lớn lên một lần nữa để không phụ những lời của Piaro.

Chương 218. – Công việc đồng áng của Piaro và Bland.-