Ôsin Nổi Loạn

Chương 65





Mọi tư thế đã sẵn sàng chợt có giọng nói thật lạnh lẽo từ đâu đó vẳng đến…
“ Dừng tay… Nếu phá cửa các bạn sẽ phải bồi thường cho chủ nhà những thiệt hại đã gây ra. Nói trước số tiền phải bồi thường sẽ không nhỏ đâu đấy…còn chuyện nữa là chúng tôi chỉ nhận tiền mặt chứ không nhận “chi phiếu”. Rồi các bạn muốn phá thì xin mời. Cánh cửa chỉ tự mở sau 20p nữa.”
Tiếng nói từ đâu phát ra làm mọi người dừng hẳn lại hành động và từ bỏ ngay ý nghĩ sẽ phá cánh cửa bạc triệu này. Tiếng nói phàn nàn từ mọi người vang lên:
- Sao chờ mãi vậy.
- Nãy giờ chờ gần nửa tiếng rồi giờ còn bắt chờ thêm.
- Biết thế ở nhà cho lành.
- Đứng đây vừa lạnh vừa đói.
- …
Ngồi trong xe chờ đợi, cơn đau bụng từ đâu ập đến với Tử Kỳ, cậu ôm bụng mặt nhăn như táo tàu:
- Không ổn rồi.
Tú Anh đang nghe nhạc, nghe Tử Kỳ nói anh cũng quay xang hỏi han:
- Làm sao?
- Tao…tao đau bụng quá.
Tú Anh ngồi phá lên cười:
- Cho chừa cái tội tham ăn. Chờ 20p nữa nhé…haha,,

Tử Kỳ lắc đầu nguầy nguậy:
- T không chịu được nữa rồi. Thử đi xung quanh có nhà ai không tao đi nhờ cái…
Tú Anh gật đầu.
- Mày xang bên tao ngồi, tao lái cho.
- Ừ.
- Tử Kỳ vội vàng đổi lại vị trí nhường ghế cho Tú Anh. Trịnh Kim đằng sau vẫn nhắm mắt chìm trong giấc ngủ không cần và cũng không quan tâm đến mọi chuyện trên đời này. Chỉ tại ăn nhiều quá nên Tử Kỳ mới ra nông nỗi này, anh ân hận vô cùng.
Tú Anh chầm chậm cho xe lăn bánh. Tử Kỳ hối dục:
- Chạy nhanh đi tao… buồn… lắm..rồi..
Theo lời đề nghị, Tú Anh cho xe lao nhanh, đoạn đầu có vẻ bằng phẳng êm đềm nhưng ngay sau đó là sóc và sóc, Tú Anh loạn tay lái phải phanh gấp 5,6 lần làm Trịnh Kim đang ngủ băng sau lăn xuống cả bên dưới tỉnh giấc, Trịnh Kim ôm đầu, lồm cồm ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở làu bàu:
- Chúng mày làm gì vậy.
Tử Kỳ vẫn ôm bụng khổ sở kêu:
- Tú Anh ơi mày định để tao sóc lộn ruột lên à.
Trịnh Kim cũng không kém phần, dạ dày đã yếu còn bị Tú Anh đi kiểu đánh võng đồi thế này ruột gan anh như đảo lộn cẩ lên. Trịnh Kim cau có nói:
- Mày có bằng chưa vậy.
Tú Anh mặt mày căng thẳng, chú ý nhìn thẳng phía trước vừa lái xe vừa nói:
- Em mới lấy bằng tuần trước thôi…
- Lấy bằng rồi mà mày lái kiểu gì vậy?- Tử Kỳ vừa ôm bụng vừa quát.
Tú Anh giải thích:
- Địa hình ở đây nó hiểm trở quá anh ạ, troèi lại còn tối nữa chứ, anh lại còn bắt em đi nhanh…
- Mày..
Két……
Lại thêm 1 cú sóc, tiếng phanh gấp vang lên, đầu Trịnh Kim đập lên lưng ghế trứơc rồi lại bật về thành ghế sau may mà toàn thứ lắp đệm không thì anh cũng thành “rôbốt” đầu méo rồi. Tử Kỳ không kém thương tích anh kêu lên thảm thiết:
- Tú-Anhhhhhhhhhhhhh
Tú Anh rợn tóc gáy, miệng cười như mếu:
- Đến, đến nơi rồi.
Tử Kỳ nghe vậy, không thèm đôi co với Tú Anh nữa, cậu nhanh tay mở cửa phóng nhanh xuống xe. Thấy ngôi nhà dột nát lụp xụp trước mặt. Tử Kỳ đưa tay lên gõ cửa. Chưa thấy gì, anh cố dằn cơn buồn…xuống, Tử Kỳ khom người nhìn qua khe cửa. Có 1 người đàn ông đang ngồi giữa nhà bỗng quay phắt lại về phía cửa.
“O.M.GGGGG….” 1 khuôn mặt đàn ông được trang điểm loè loẹt thật kinh dị quay lại. Tử Kỳ sững người trong giây lát rồi lập tức ôm bụng đằng sau quay. Vừa đi được vài bước cánh cửa kẽo kẹt được mở tung ra, 1 gịong nam nhão nhoẹt vang lên đến rợn người:
- Này… anh gì ơi, đi đâu zợ… Gọi cửa nhà người ta xong bỏ đi là sao.o.o.o”
“Ôi mẹ ơi” Lạnh dọc sống lưng, Tử Kỳ toát hết cả mồ hôi hột vì cơn đau bụng lên đến đỉnh điểm. Không thể nhịn nữa Tử Kỳ liếm môi “liều vậy”, anh quay lại, miệng cố tạo ra nụ cười thoải mái nhất, nhẹ giọng nói:

- Anh có thể cho em đi nhờ nhà vệ sinh không ạ.
Người đàn ông cơ bắp trong bộ đầm váy đàn bà õng ẹo đứng né xang một bên, cười nham nhở:
- Cứ tự nhiên nha anh…mời anh vào…
“Uạ..” Tử Kỳ không những “buồn..” mà còn mắc ói nữa chứ, anh cúi đầu cảm ơn rồi chạy biến vào trong.
Thái độ đầu tiên của cậu khi nhìn thấy nhà vệ sinh của nhà này là nhăn mặt bịp mũi. Bẩn không thể tả. Gíây vệ sinh thì vứt linh tinh ruồi muỗi bâu khắp góc giấy đấy phát tởm. Mùi nồng nặc bốc lên sộc vào mũi Tử Kỳ làm anh khó thở. Nhưng biết làm sau hơn, “việc kia” anh vẫn phải giải quyết gấp. Tử Kỳ nhanh nhanh chóng chóng đi vào giải quyết gọn gàng rồi lập tức thoát thân ngay khỏi cái nơi ẩm thấp hôi hám này.
Cảm giác thật nhẹ nhàng thoải mái. Tử Kỳ thở phào đi ra. Thấy tên “bệnh tật” mặc váy sặc sỡ như tắc kè bông vắt vẻo chân lên chiếc bàn tre, tay cầm chiếc dũa dũa dũa móng tay mà mắt hắn lại liếc nhìn Tử Kỳ với vẻ mặt thật gớm ghiếc. Tử Kỳ thoáng rùng mình, anh nghĩ mình nên thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Anh cười cười:
- Cảm ơn anh ạ. Em chào anh em về.
Tử Kỳ vừa bước được ba bước thì tên đó đã chặn lại. Đôi mắt đảo như giang lạc lẳng lơ vỗ cái bốp lên mông Tử Kỳ làm anh giật nảy người rồi nói với vẻ mời gọi:
- Đi đâu mà vội zợ… ở lại chơi với em nhơ…hihi.. đẹp trai ghê ớ…
Hắn đưa ngón tay vẽ vẽ những nét thẳng cong lên ngực Tử Kỳ, ánh mắt đong đưa. Tử Kỳ cười như sắp khóc:
- Dạ thôi em bận lắm nhà em có chuyện cần đi gấp, em xin phép ạ.
- Thôi mà, ở lại với em đi…đi mà…- Hắn quàng lấy tay Tử Kỳ đung đưa như người yêu làm nũng.
21 tuổi đời. Đúng 21 năm anh chưa bao giờ có cảm giác sợ sệt ai ngoài trừ tên bệnh hoạn biến thái siêu cấp này. Tử Kỳ lấy hết can đảm hất mạnh tay tên bệnh này ra rồi co chân vụt chạy một mạch ra khỏi cửa, đầu không dám ngoái lại nhìn nỗi kinh hoàng của đời mình.
Đến chỗ xe đậu. Tử Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh mới nhìn về phía sau, tên đó vẫn đứng ngoài cửa õng ẹo mọi dáng như vẫn dõi mắt theo anh, tay vẫy vẫy mời gọi…Kinh. Tử Kỳ hoảng quá, hấp tấp mở xe chui tọt vào trong, anh thở gấp trống ngực vẫn đập liên thanh. Tú Anh nhìn nhìn cậu:
- Mày bị ma đuổi à.
Tử Kỳ lắc đầu. Anh mà kể chuyện này ra chắc bọn này cười chết mất. Thôi tốt nhất là im lặng riêng mình anh biết. Tử Kỳ ngửa cổ dựa ra sau:
- Không có gì. Đi thôi.
- Ờ.
Tú Anh vẫn cầm “cây” vừa định vặn khoá xe, Tử Kỳ đã ngăn lại:
- Mày nhường “cây” cho thằng Kim đi. Mày mà lái 1 hồi nữa là bọn tao lộn ruột hết đấy.
Trịnh Kim đồng tình:
- Ừ, thôi ra sau để tao lái cho.
Tú Anh ngậm ngùi ra băng sau ngồi. Trịnh Kim cho xe lướt đi giữa bóng tối bao trùm.
Đến nơi Trịnh Kim cho xe vào thẳng bên trong vườn 3 người lần lượt mở cửa xe bước xuống. Hàng loạt cặp mắt quay lại về hướng họ, mặc dù ở trường họ đã gặp các anh rất nhiều lần nhưng vẫn không hề ngán. 3 người này cứ đi chung là gây mọi sự chú ý của “dư luận”. 3 anh cùng tiến về phía cửa bóng họ trải dài trên nền sỏi. Ánh đèn hắt lên nửa khuôn mặt của 3 cậu tạo ra những bức tranh tuyệt mĩ.Nét yêu mị, lạnh lùng đan xen với hàn khí toả ra từ Trịnh Kim-người được mệnh danh là “người đẹp” băng giá của trường càng làm tăng thêm sức hút cho phái nữ,không chỉ nữ sinh mới ngưỡnng mộ họ mà có cả số nam sinh trong đấy, họ vừa nhìn các anh vừa ngưỡng mộ và có chút gì đấy gọi là ghen tị. 3 cậu tiến gần lại, mọi người có dịp nhìn thật gần họ. Công nhận nhìn xa, gần họ đều “good”. Có những nàng, mắt hau háu nhìn họ thèm thuồng “Ước gì mình được làm người yêu 1 trong các anh ấy”. Mọi người đều im lặng nín thở dõi theo từng bước chân của các chàng.
Cạch…
2 cánh cửa gỗ bề thế được mở tung ra 1 người mặc bộ đồ đạo sĩ với gương mặt non choẹt vênh vênh nhìn mọi người. Cô ta không ngờ mọi người lại im lặng như vậy khác với những gì nghĩ trong đầu là một cảnh tượng hỗn loạn. Dõi mắt theo hướng mọi người đang nhìn.
“Ực…” Cô nuốt nước bọt trôi xuống cổ họng, mắt mở to nhìn 3 người đang đi giữa “rừng” người này. Đang vào buổi tối mà mắt cô như có gì đó chói chang giữa mặt làm mọi thứ lu mờ đi chỉ thấy được 3 “mĩ mam” đang đi gần tới. Cô đưa tay tự vỗ cho mình tỉnh lại, nghiêm trang đúng tư thế đạo sĩ:
- Ư…hừm..
Cô hắng giọng để lấy lại mọi sự chú ý về mình. Tất cả đều bị tiếng động đấy làm giật mình. Họ miễn cưỡng tạm thời dời mắt khỏi 3 anh đẹp zai để quay lại nhìn người đã gây mất trật tự.

Những cái nhìn thật bức bối lẫn ngỡ ngàng. Đồng loạt căng mắt lên chiêm ngưỡng dung nhan vị đạo sĩ trước mặt.
Lập Hàn đứng 1 góc im lặng quan sát mọi diễn biến mà không tham gia vào. Đến giờ phút này 3 anh đẹp zai mỗi người một nơi.
Trịnh Kim lặng lẽ đưa mắt tìm xem Kim Anh đứng chỗ nào rồi mới lánh mặt sau bờ tường nơi không có người. Đứng dựa lưng vào tường mặt hơi ngẩng cao lên nhìn những ánh sao đêm từng dòng dòng suy tư trong anh lại hiện lên. Từ này đến ngày cưới anh cũng chẳng còn bao xa vừa tròn một tuần nữa sẽ đến. Phải làm sao để mọi việc được diễn ra êm đẹp sau ngày tháng làm lễ cưới…Thời gian này cũng chẩng kịp để suy nghĩ nhiều nữa đến đâu thì đến vậy. Nén tiếng thở dài Trịnh Kim lấy tai phone ra nghe nhạc mong trôi đi những nỗi lo chất chứa trong đầu mình.
Tóc ép thẳng xoã dài để xang hai bên vai. Đầu đội mũ đạo trưởng có nguyên 1 cái vòng bát quái đen trắng in to tướng trên đó, quần được làm từ vải lụa ống xuông to rộng bên trên chiếc áo thời Trung Quốc cổ xưa rộng thùng thình… Nếu không có sự kết hợp rất “fashion” của đôi giày trượt patanh thì trông người ấy thật đậm chất “china” cổ đại…Toàn thân che kín chỉ để lộ ra gương mặt và 2 nửa bàn tay. Đó chính là diện mạo người đạo sĩ trước mắt mọi người.
- Á’’’’’’’’…Maaaaaaa
Mọi người đang thầm “soi mói” vị đạo trưởng này bỗng nhiên một người hét toáng chỉ lên lầu căn biệt thự vì nhìn thấy một bóng đen sượt qua bên trên tầng của căn biệt thự cổ bên cạnh. Chiếc bóng vụt qua rồi biến mất. Tất cả hoảng hồn ngước cổ nhòm lên trên theo phản xạ, họ cũng chỉ loáng thoáng thấy gì đó vụt nhanh qua hông để lại dấu vết. Đạo sĩ mặt mày căng thẳng, vội lảng mọi người không chú ý đến nó nữa, cô tằng hắng, nói:
- Không có gì đâu, các bạn nhìn nhầm thôi. Tập trung lại…đi theo tôi.
Mọi ánh mắt nghi thị dồn lại phía đạo sĩ vón thành cục hỏi chấm. Lập Hàn đứng 1 phía khẽ nhếch môi cười ẩn đầy bí hiểm. Anh dời ra chỗ khuất sau khu biệt thự như quen với nó lắm rồi, đi một cách tự nhiên không cần ai chỉ dẫn, cậu có vẻ rất quen thuộc với nơi đây thì phải.
Tin..Tin..
- Dạ, con nghe.
- …
- Vâng. Bà đang ở đâu vậy.
- …
- Con biết rồi.
- …
- Vâng. Biết rồi mà. Khi nào có biến con gọi cho cô ấy.
Lập Hàn trở lại chỗ mọi người. Khi nghe tiếng người hét có ma Trịnh Kim cũng tò mò ra xem nhưng chẳng thấy gì.
Dù có hơi bất an nhưng mọi người đã bước chân đến đây rồi thì không còn đường lui. Ai cũng đưa mắt nhìn nhau ái ngại, có nên bước vào căn nhà ma quái này không. Những tưởng tượng trong đầu mọi người lần lượt hiện ra. Có người cho rằng căn biệt thự…mà không đúng ra là khu biệt thự này được xây to vậy bởi đất ở đây có ma nên bán rẻ người ta mới mua rộng như vậy chứ ai xây nhà để ở không mà rộng thênh thang đến thế này. Cả dòng họ ở còn thừa thãi nữa là.” – suy nghĩ fitshi này không ai khác chính là của Kim Anh cô đảo mắt nhìn xung quanh chân không dám bước vào trong.
Cô đạo sĩ đã lướt vào trong 1 đoạn mà vẫn chưa ai dám theo. Lập Hàn từ đâu rẽ đường đi thẳng vào trong không để ý đến tất cả đang trố mắt nhìn mình.Cậu ngây thơ bước vào trong như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng gì vừa xảy ra. Theo suy nghĩ mọi người thì cứ nghĩ cậu hơi bị ABE nên cứ ngơ ngơ không biết gì mới nhắm mắt làm liều vậy. Tiếp sau đó là Trịnh Kim cậu cũng muốn xem trong đấy có trò gì. Động lực, đấy chính là động lực cho mọi người tiến bước, Lập Hàn rồi, Trịnh Kim cũng rồi có gì mà họ phải sợ. Nghĩ là làm, ai cũng rần rần theo chân Trịnh Kim vào trong. Còn lại Kim Anh đứng trơ trọi, cô cũng cảm thấy lành lạnh quanh mình nhìn bóng tối bao quanh khu biệt thự này mà hãi hùng. Kim Anh co chân chạy theo mọi người nhanh chóng.
Bước vào đến đại sảnh mọi người khôn khỏi bàng hoàng trước những nội thất bên trong đó. Toàn bằng gỗ. Good!! Kim Anh thầm suýt soa trước vẻ đẹp củâ nó. Cô lẩm bẩm 1 mình :” Ước gì nhà mình cũng toàn bằng gỗ thế này. Chẹp “. Kim Anh không ngờ câu lẩm bẩm của cô lại lọt vào tai người bên cạnh mình (Trịnh Kim).
Tất cả đều theo chân vị đạo trưởng để tham quan quanh ngôi nhà. Trịnh Kim có vẻ rất chú ý đến từng chi tiết đồ trong nhà này một các lạ thường. Tham quan xong mọi người được phân nhóm để chia phòng đương nhiên là trai với trai, gái với gái.
...
Sáng sớm hôm sau, mọi người được khùa dậy thật sớm. Xuống đại sảnh đã thấy chuẩn bị điểm tâm sáng đủ cả thảy cho 400 mạng. Ăn xong xuôi, 1 cô gái với vẻ mặt thật lạnh lùng lướt đến rất nhẹ...
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 66