- No chết mất.
- Nữa không?
- Thôi thôi, cậu muốn tôi vỡ bụng mà chết à, đồ thẩm hiểm.
Kim Anh trợn mắt lên nhìn, ngửa người ra sau tay xoa xoa bụng, không ngờ Thế Du lại có tài lẻ thế cứ tưởng hắn chỉ biết làm dáng để làm hotboy thôi chứ.
- ăn xong rồi dọn đi nhớ. Tôi ngủ trước.
Thế Du dảo bước nhanh nhưng đi được vài bước lại bị tiếng rên rỉ khổ sở của Kim Anh kéo lại, Anh quay người lại đứng yên tại chỗ :
- Đừng dùng một chiêu hai lần thế chứ.
- Đau… đau thật.- Kim Anh sau khi quá tham ăn không nghĩ đến hậu quả sau này, hiện tại đang quằn quại kêu lên.
Thế Du nhíu mày nhìn biểu hiện trên mặt Kim Anh.
Sắc mặt tái lại, mặt túa mồ hôi, răng cắn vào chịu đựng những biểu hiện này rất quen thuộc anh đã từng trải qua rất nhiều biểu hiện như thế. Thường bị những cơn đau hành hạ nên anh rất hiểu cảm giác của Kim Anh lúc này.
Chạy vội vào phòng tìm thuốc đau bụng thường dùng của mình tiện tay với luôn cốc nước.
- Uống.
Kim Anh một tay ôm bụng tay kia cho thuốc vào miệng nuốt chửng.
- Cậu nằm đây nghỉ một lúc nữa rồi phòng ngủ.
Kim Anh không phản ứng chỉ làm theo.
Thế Du không nói không dằng xắn tay áo lên thu dọn đồ xuống rửa, dọn dẹp sạch sẽ thần sắc đã không còn tươi tỉnh.
Quả thật thuốc của Thế Du rất hiệu quả, một lúc sau đã không thấy đau nữa.
May lần này đau bụng kịp thời nên không phải dọn, hà hà.
Kim Anh cười thầm khi thấy Thế Du đang xếp nốt chiếc đĩa cuối cùng lên khay đựng, cô ngồi dậy định xỏ chân xuống thì đã thấy một cánh tay kéo ở tay mình :
- Cần đỡ không, tôi dìu cậu vào phòng.
- Thôi khỏi.
Nhìn thấy đống thuốc trên bàn, Kim Anh liếc nhìn anh rồi ngập ngừng hỏi L
- Mà sao trong phòng cậu nhiều thuốc liên quan đến bao tử dạ dày thế?
Thế Du thất sắc vơ vội đống thuốc còn lại cho vào túi áo.
- Cậu vào phòng tôi.
“ Chết rồi, mình ngu quá tự nhiên lắm chuyện hỏi…”
- Thì.. thì tôi chỉ tham quan chút thôi mà.
- Cậu … còn thấy gì nữa không.- Thế Du gằn giọng hỏi.
- Có mấy lọ thuôcs thôi, còn gì nữa à?
Càng nói về sau cô càng nhỏ giọng, nhưng tính tò mò lại chỗi dậy, còn có bí mật trong căn phòng đó.
Thế Du vừa quay mặt đi Kim Anh liền dứ dứ nắm đấm sau lưng cậu miệng không ngừng lẩm bẩm “ Khó khăn như ông già.”
Về phòng trên gác, đầu không ngừng hoạt động suy nghĩ về những hành động hôm nay, những điều bí mật mà Thế Du ngập ngừng.
- Chẳng nhẽ cậu ta có bí mật thật.
- Lại còn mấy lọ thuốc nữa chứ cậu ta bị bệnh gì sao.
Kim Anh hình thành kế hoạch trong đầu mình rồi ngủ lúc nào không hay.
…………………..
- Dậy… dậy đi.
- Dậy đi… Thế Du.
Vì hôm qua cũng được ngủ cả ngày tiếp lúc nãy cũng được chợp mắt một lúc, tinh lực của Kim Anh rất dồi dào, cô không ngần ngại chạy thẳng vào phòng Thế Du phá giấc ngủ ngàn vàng của anh.
- Cút ra.
Tiếng nói lè nhè cùng hành động không hợp tác.
Kim Anh cười gian xảo, xoa hai bàn tay vào nhau và rồi… “bốp”
Tiếng vỗ mông thật kêu. Thế Du bật thẳng người dậy mặt trắng bệch.
“ Có tác dụng đấy chứ.” . Chưa dứt khỏi suy nghĩ thì Thế Du lại lật đổ người xuống nệm tiếp tục ngủ. Kim Anh há hốc mồm không biết nói gì nhưng bên cạnh chiếc đèn lại sáng lên.
Cô đứng thẳng dậy vuốt vuốt cổ họng :
- È… hèm… 1 2 3 4… hèm hèm…
Vừa dứt đoạn thử giọng Kim Anh liền tiến đến gần Thế Du cúi xuống hét thật to và đều như nệm thần chú với công suất hết cỡ của loa phóng thanh: “ Dậy đi… dậy đi… dậy đi….”
Thế Du đang mơ màng bỗng dưng bị tiếng động kinh dị bên tai làm cho tnhr cả ngủ, sắc mặt bơ phờ. Hôm qua không ngủ được vì sợ Kim Anh tối lại phát bệnh nên thỉnh thoảng lại chạy qua phòng cô xem thử, đến gần sáng mới chợp mắt một lúc thì lại bị con ranh lấy ân báo oán này réo dậy. Mà cũng công nhận cái độ giọng của nhỏ đúng là “độc” thật.
Đang bần thần vì giọng hét kinh hoàng buổi ban mai thì bên cạnh Kim Anh đang thầm khen mình thông minh khi thấy Thế Du đã có tiến triển hơn lúc nãy là giờ đã ngồi thần ra mà không gục xuống nữa.
Thế Du cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái thẫn thờ của mình anh quay sang thì bắt gặp ngay nụ cười tà gian của Kim Anh. Không suy nghĩ gì liền nhận xét ngay câu,.
- Xấu thật đấy.
- Cái gì xấu?
Kim Anh không kém phần long trọng hồn nhiên hỏi lại.
- Cậu.
Kim Anh đang cười khuôn mặt bỗng đơ lại, sắc mặt từ gian tà sang ngây thơ rồi lại chuyển sang tức giận, môi run run :
- Cậu… cậu… tôi có ý tốt gọi cậu dậy đi học mà cậu còn xúc phạm đến nhan sắc của tôi thế à. Xấu đẹp mặc tôi không phiền cậu nhận xét. Vô duyên.
Nghe Kim Anh bắn sung liên thanh một tràng Thế Du tỉnh cả ngủ, vuốt vuốt lại tóc.
- Cậu vừa bảo tôi gì đấy.
- Tôi bảo cậu là..
Chưa nói hết câu Kim Anh giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nguy hiểm của Thế Du rồi nghĩ đến món nợ lâu năm của mình với cậu ta tự nhủ phải nhẫn nhục vì tương lai con em. “Đúng, phải nhịn”
Thấy Kim An him bặt Thế Du nhướng mày nhìn cô quyết truy cứu:
- Tiếp đi.
- À… hà hà… tôi muốn bảo cậu vô cuùn duyên dáng ý mà. hề hề.
- Lúc này còn xấu hơn nãy.
Thế Du nói xong, ánh mắt thoáng nét cười rồi đi vào nhà vệ sinh.
Kim Anh không phản ứng kịp, liền hét lên một tràng **** rủa, kéo người anh lại vừa **** vừa vùi dập đạp tới tấp vào mặt, Thế Du không kịp phản kháng dung nhan liền bị huỷ hoại từ đó về sau không còn dám vác mặt ra đường…. Thật ra những chi tiết trên chỉ là ảo tưởng của Kim Anh, vật hi sinh thay Thế Du là chiếc gối giờ đã tàn tạ. Sau một hồi lâm trận Kim Anh thở phì phèo, rôi cười ha hả.
- Dạ, con đây thưa bác.
- …
- Dạ, sang sớm con đã đến đón Kim Anh rồi ạ. Giờ đang trên đường đi học.
- …
- Dạ đây.
Thế Du bịp loa điện thoại đưa cho Kim Anh :
- Là Bác Phùng, cẩn thận lời nói.
Kim Anh bĩu môi, mắt liếc liếc giựt chiếc điện thoại khuôn mặt thay đổi 180 độ cười tươi.
- Ba, là con.
- …
- Dạ, con không sao để ba lo lắng rồi.
- …
- Dạ, sang nay may có người trực nên con xuất viện nhanh, nhất định không trốn viện.
- …
- Tý con sẽ về nhà luôn. Ba không cần lo lắng nữa.
- …
- Dạ.
Kim Anh nói xong liền cúp máy sợ xảy ra sơ hở, vỗ ngực lại tự khen mình có tài diễn xuất với biện hộ.
Vứt điện thoại lên trên phần xe thừa ở kim chỉ tốc độ. “ Thế Du với mình mà cùng xuất hiện đến trường cùng một lúc mọi người sẽ nghĩ sao. Chắn chắn bon mê trai sẽ rú ầm lên mất, có khi chúng nó còn nhảy bổ vào xe xác mình ấy chứ. OMG~.”
- Thế Du này.
- Tí tôi với cậu đến trường cùng một lúc thì không ổn lắm, mọi người sẽ nói này nọ, tôi… tôi ngại lắm.
Nói xong cô vờ ngại ngùng quay mặt qua cửa kính nhìn đường chờ phản hồi của Thế Du,
Nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng, 3 phút đủ để rút ngắn quãng đường đến trường.
- Này, cậu có nghe tôi nói không cậy.
Đang nghe “music” lại bị Kim Anh hét to đến nỗi nghe tai trong cũng xuyên thủng, Thế Du bỏ tai nghe bên tai trái ra quay qua nhìn Kim Anh :
- Cậu lải nhải gì vậy?
“ Thì ra nãy giờ hẵn nghe nhạc, thế mà mình cứ luyên thuyên hèn nào…” Kim Anh bình tĩnh nén cơn nóng vì thẹn xuống nhẹ giọng nhắc lại :
- Tí tôi với cậu đến trường cùng một lúc có vẻ không ổn lắm.
- Vậy à?
Hai chữ “vậy à” vừa phát ra thôi đã làm cho Kim Anh không biết ứng xử đối phó với tên ôn thần này như nào. Không thể nào nuốt nổi tên này.”
Két…
Tiếng bánh xe phanh lại trên đường làm cắt ngang dòng suy nghĩ trong Kim Anh. Mặt cô vẫn đang đỡ đẫn bị tiếng xe làm cho thức tỉnh may đầu không bị đập về phía trước/
- Hả?- Kim Anh tròn mắt. – Là sao?
- Vào cốp.
- Sao phải vậy.
- Thì cậu bảo ngại mà với lại đi với cậu… cũng ngại thật.
“Ý ý… tua lại nào. Hắn bảo đi với mình là mất mặt kìa…”
Kim Anh hiểu ra ý Thế Du, mặt cô phừng phừng lửa, cơn giận không kìm nén được mà bộc phát :
- Cậu nghĩ toi muốn đi với cậu sao.
Nói xong cô tức tối mở cửa x era rồi đống “sầm” lại như muốn phá vỡ thật không may chiếc xe quá “kiên cố”.
Cô làm vẻ bất cần rồi tự khen hành động của mình lúc nãy rất “cool”. “ Thế nào trả năn nỉ ỉ ôi mình lên xe, giám chê mình à.”
Một làn khói mỏng lướt qua còn lại Kim Anh với vẻ mặt đóng băng,
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 58