Ôsin Nổi Loạn

Chương 49





- Ba, con mới về.
Kim Anh tháo nốt chiếc giày rồi chạy đến ôm vai ông Phùng rồi nắn nắn vai cho ông. Ông Phùng nhìn Kim Anh cười trìu mến :
- Cái con bé này, mới đi học về người hôi hám, đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm.
- Dạ.
Kim Anh le lưỡi rồi chạy lên lầu.
- Ở trường con hay gặp thằng Du không.
Đang bê bát cánh nghe ông Phùng hỏi Kim Anh giật mình làm sánh một ít nước ra sàn, cô vội lấy lại vẻ bình tĩnh đặt bát canh xuống, lấy cơm vào bát cho ông Phùng. Động các có vẻ gượng gạo :
- Con sao thế, không khoẻ à.
- À dạ không.
- Ừm… thế hai đứa dạo này có hay gặp nhau không.
Sao giờ, chẳng nhẽ bảo một tuần nay con chưa thấy Thế Du đâu, anh ấy chết quách ở đâu rồi.
- Ờ, dạ có thường xuyên luôn ba ạ. Lúc nãy ảnh đèo con về nhưng vì có việc gấp nên không kịp vào chào ba. Anh gửi lời hỏi thăm ba ấy. hì hì.
Ồ, mình phục mình quá, hà…hà
Ông Phùng cười nhẹ không đáp, nhìn con gái bé bỏng của mình rồi đây nó sẽ phải xa ông, vì tâm nguyện của vợ ông đã định trông cậy vào Thế Nam chăm sóc cho Kim Anh, nhưng ai ngờ trước được sự đời người con gái ông yêu lại là em họ của người được nhờ cậu. Ông không nỡ ngăn cản chúng nó vì biết cợ mình ở nơi nào đó xa xôi cũng sẽ đồng ý và thong cảm. Nói là nói vậy nhưng ông cũng lo lắng, nếu là Thế Nam còn có lời hứa năm nào rang buộc mà hai đứa cũng có vẻ thân thiết, nhưng Thế Du hai đứa hồi bé đã chí choé giờ không hiểu sao lại quay ra yêu nhau. Qua hành động và cử chỉ của Thế Du ông cũng yên tâm phần nào, thằng bé có vẻ rất yêu con gái ông lần này ông sẽ không để mình đưa ra quyết định sai lầm.
Kim Anh thì mải suy nghĩ chuyện khác, cô ăn vội vàng bát cơm vì sợ nếu ngồi lâu nữa ba sẽ lại hỏi đến tên “thần chết” kia làm cô ăn không ngon ngủ không yên, cứ cái đà này bị bệnh tim mà chết mất.
- Chết đến giờ rồi.
- Ba cho con mượn xe con đi lien hoan với lớp nhé.
- Thằng Du đâu, sao không bảo nó đưa con đi.
- Ba này, Thế Du có việc của “anh” ấy mà.- Kim Anh nặn mãi mới được từ “anh”, đang quen gọi kiểu bạn bè đùng cái ai ngờ “anh anh em em.”

Diện cho mình một bộ quần áo sì tin, mặt make up nhẹ nhàng đề phòng bất trắc xảy ra. Nhanh chân xỏ chiếc guốc màu đen vào, nghe thấy ông Phùng dặn dò :
- Đi rồi về sớm nhé.
Cô nhanh chân lấy xe rồi nói vọng vào :
- Dạ, con biết rồi.
Kim Anh bấm công tắc mở cổng rồi trở vào dắt chiếc P/s cốm của ba cô phi thẳng đến nơi “hẹn”.
Ở phía cột điện đối diện nhà hàng Sao Băng một kẻ khả nghi đã xuất hiện, mắt liếc ngang liếc dọc, mình nấp vào cột điện không hiểu cô định làm gì. Đó chính là Kim Anh.
“ Mình cứ như kiểu gián điệp ấy nhờ, à không “điệp viên 007” mới oai chứ.” Cô cười thầm với suy nghĩ của mình, mắt vẫn không ngừng liếc.
Chờ được gần 10phút, đền giờ hẹn rồi mà không thấy bong dáng đâu.
“ May mình quách tỉnh không là lại sập bẫy tên ác tặc này rồi.”
- ơ nhìn ai quen quen,… là Tử Kỳ.
Kim Anh lại núp vào sau cột điện thấy Tử Kỳ đang đi cùng một cô gái rất xinh phải gọi là cực cực cực xinh luôn ấy chứ.
“ Cái tên Tử Kỳ đáng chết, nhỏ kia xinh thế mà bảo là ú mới sợ chứ, đồ lừa đảo!”
“ Mà xinh vậy sao cậu ta lại không thích nhỉ… à đúng rồi…”
Mọi người ai cũng dõi theo bước chân của Thuỷ Ca và Tử Kỳ, họ thật xứng đôi một cặp trai tài gái sắc nhưng có vẻ cô gái kia hơi nhiệt tình thì phải.
Lúc cười nói hớn hở trong khi Tử Kỳ chỉ hờ hững đáp lại cho qua chuyện thỉnh thoảng mỉm cười lấy lệ, chính xác không phải nụ cười thường ngàu.
Điều này ai tinh ý sẽ nhìn ra ngay chàng “mĩ nam” này không có hứng thú gì với nàng “mĩ nữ”.
Họ chọn cho mình một bàn gần cửa sổ trên tầng 2. Đứng ở chỗ Kim Anh có thể nhìn thấy rất rõ.
“ Chẳng nhẽ lời Tử Kỳ nói sang nay là thật.”
Thấy ánh mắt Tử Kỳ như đang tìm kiếm thứ gì đó, Kim Anh biết là Tử Kỳ đang tìm xung quanh xem có bóng dáng cô không. Rồi ánh mắt có vẻ như thất vọng. Kim Anh quyết tâm.
Cô đứng thẳng người, bước từng bước tự tin về phía nhà hàng.
- Tử Kỳ...
Một giọng nữ ngọt ngào êm ái vang lên, giọng này nghe rất quen Tử Kỳ cười thầm, không biết từ lúc nào đã nở thành hoa ở trên môi, anh quay lại nhìn người con gái đang đi về phía mình:
- Kim Anh..
Kim Anh đến chỗ hai người, cô lịch sự chào cô gái đi bên cạnh rồi nũng nịu với Tử Kỳ :
- đi với bạn mà không rủ người ta, lại còn bạn gái nữa chứ anh không sợ em dỗi à.
Mồm thì cười nhưng Kim Anh biết da gà anh đã nổi hết lên rồi cái này không phải vì hắn chắc cô đang giúp hắn mà. Nhưng cũng buồn nôn thật, Kim Anh cũng nổi hết da gà nhưng không dám sờ lên.
Thuỷ Ca lúc nãy còn cười nói hớn hở thì sắc mặt giờ đã khó coi đi ít nhiều, sự có mặt của Kim Anh làm cản trở cuộc gặp mặt của cô, vẫn giữ thái độ nhỏ nhẹ Thuỷ Ca nhẹ nhàng mỉm cười lên tiếng :
- Cho hỏi… bàn là - rồi anh nhìn sang Tử Kỳ như thăm dò.
- Người yêu. – Kim Anh không biết học quá mấy khoá diễn viên rồi mà nói không chớp mắt. Tử Kỳ phục sát đất cứ đứng cười cười không xen vào.
Thuỷ Ca đã không đủ bình tĩnh, trề môi :
- Đỉa đòi bám chân hạc à.
Trông điệu bộ kìa, lúc nãy tiểu thư bao nhiêu giờ bộc lộ thói giang hồ bấy nhiêu. Tử Kỳ cũng khó chịu với thái độ của Thuỷ Ca anh định lên tiếng nhưng lại bị Kim Anh chen vào :
- Thế cậu nghĩ… cậu là ai.
Thuỷ Ca có vẻ tự tin, sắc mặt hồng hào trở lại tự tin nhìn Kim Anh rồi quay sang nhìn Tử Kỳ âu yếm :
- Bạn gái của Tử Kỳ.
Cứ nghĩ Kim Anh sẽ giận dỗi hay bỏ cuộc nhưng lại cô lại tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì, dửng dưng nhìn Thuỷ Ca với ánh mắt ngạc nhiên :
- Thế không là bạn gái thì cô đây là bạn trai chắc?
Thuỷ Ca tím tái mặt mày, miệng lắp bắp :

- Cô…
Tử Kỳ cười vang khi thấy Kim Anh đốp chat với Thuỷ Ca, cả hai người đều quay sang nhìn Tử Kỳ, anh lại phẩy tay ngồi xuống không nói năng gì mà chỉ ngồi tủm tỉm cười, quả không sai khi lừa Kim Anh đến để được xem vở kịch hay như này.
- Ấy bạn đừng nóng, con gái nhăn nhó sẽ xấu lắm đấy mà Tử Kỳ đặc biệt lại không thích những người nóng tính, phải không anh…
Lại một lớp da gà nữa nổi lên, Kim Anh cố cười cười rồi nhìn Tử Kỳ nháy mắt có vẻ đã nhập vai lắm rồi.
- Phải.
Thuỷ Ca nghe xong liền lấy lại bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh Tử Kỳ bám tay anh ra vẻ nũng nịu nói :
- Cậu nói đi, đây là ai sao cô ta lại đến phá đám tớ và cậu vậy.
Tử Kỳ khẽ tháo tay Thuỷ Ca ra, ánh mắt nhìn Kim Anh như muốn nói ngàn lời yêu thương :
- Vợ.
Tiếng nói nhẹ nhàng hoà vào tiếng nhạc sống trong nhà hàng như có nguồn điện chạy dọc sống lưng, đám mây hồng nhởn nhơ chơi đùa trên mặt Kim Anh.
- Cái gì? - Thuỷ Ca mắt trợn hoả, đôi môi đỏ bong nhẫy thành hình tròn. – Sao, sao bác trai nói muốn tôi và cậu tìm hiểu nhau mà giờ sao lại xuất hiện vợ cậu vậy. Gia đình cậu đã lừa ba tôi, tôi sẽ nói với ba tôi rồi cậu sẽ hối hận.
Oh My God!! To chuyện rồi, ai là vợ cậu ta cơ chứ cái tên đồ tể này cậu ta định biến mình thành gái có chồng sao trong khi đấy mình còn chưa có mảnh vắt vai nào cả. Ôi cuộc đời tôi, lại phải đi ngoại tình à.
Sau phút ngạc nhiên Kim Anh đứng gườm gườm Tử Kỳ ánh mắt như muốn nói :
“ Cậu có bị điên không đính chính lại đi, nói người yêu là nhỏ này đủ biến rồi, đừng có đem tôi ra làm bia nhỡ ba anh biết thì làm sao?”. Tử Kỳ hiểu ý anh lại lấy giọng thản nhiên :
- À không tôi nhầm mới là người yêu thôi, tương lai sẽ là vợ.
Kim Anh chưa thấy ai đính chính cái kiểu đấy.
- Cậu…
Thuỷ Ca chỉ tay vào người Tử Kỳ rồi chỉ tay vào mặt Kim Anh nói :
-… và cô ta đang yêu nhau sao?
Thuỷ Ca nhìn Kim Anh từ trên xuống dưới rồi nhìn mặt vẻ khinh khinh :
- Tớ không hiểu tại sao cậu có thể chọn cô ta.
- Vì cậu ấy ngây0 thơ.
Sốc chap 2, vẻ mặt cậu chân thành quá đấy diễn không cần đạt như thế đâu, tên “ác tặc” sao cậu không bảo tôi xinh hay đậm đà quý phái hay tốt bụng gì gì mà bảo “ngây thơ”. Haizzz…
Thuỷ Ca chợt cười to:
- Ngây thơ, giờ cậu nghĩ còn có người ngây thơ cô ta là đổ giả nai ăn thịt người.
Nãy giờ đã sốc với lời Tử Kỳ nói, giờ nghe cô gái kia bình phẩm về nhân phẩm của mình, cô không nhịn được nữa nhìn lại Thuỷ Ca với vẻ khinh khỉnh đáp lại :
- Cứ cho là vậy đi nhưng đấy là chuyện của mình bạn không nên như vậy. Dù gì cũng là tiểu thư tập đoàn lớn chẳng nhẽ lại không học được những phép tắc lễ nghi không nên đâm bị thóc chọc bị gạo.
Thuỷ Ca ngượng vì trước người lạ lại bị dạy bảo về lễ nghi:
- Sao tôi phải vậy. Nên nhớ tôi được ba Tử Kỳ chọn nên trước sau gì cậu ấy cũng là của tôi thôi.
Đấy, cho cô luôn.
- Ồ ! Vậy à khi nào cưới nhớ mời tôi. Còn giờ chưa chắc đâu.
Không kịp để đối phương nói lại, Kim Anh đã kéo Tử Kỳ đang ngồi tự nhiên khoác tay Tử Kỳ, miệng nở nụ cười chiến thắng không them đếm xỉa gì đến
Thuỷ Ca có vẻ không khuất phục còn ấm ức đựng dậm chân :
- Cứ chờ đi. Cuối cùng Tử Kỳ cũng thuộc về tôi thôi.
Tử Kỳ là người trong cuộc anh chỉ cười nhạt thong thả sánh bước cùng Kim Anh ra ngoài cửa hàng.
Kim Anh hơi ớn, dù gì nhà Tử Kỳ cũng đang có biến có nên làm như thế không.
- Buông tay ra.
- Hả. - Mải suy nghĩ nên quên mất đang khoác tay Tử Kỳ, cô vội rụt lại mặt lại vênh vênh :

- Này, tôi vừa giúp cậu đấy, định dở mặt à.
Tử Kỳ vừa đi vừa tỏ vẻ bị ức hiếp:
- Dở mặt đâu tôi chỉ nhắc nhở thôi mà không lại có người nhân cơ hội lợi dụng sàm sỡ tôi.
Gió thu man mát nhẹ nhàng thổi.
- Tử… Kim Anh quay người sang, cái tên “ác tặc” tôi nhổ vào mà sàm sỡ cậu, hừ hừ biết thế lúc nãy không giúp cho rồi.
- Thôi… thôi đùa thôi bình tĩnh, coi như tôi nợ cậu vậy.
Suốt nãy giờ anh cứ cười cười nhớ lại cảnh tượng trong nhà hàng, thấy Kim Anh diễn đạt quá lại không nỡ true.
Kim Anh giờ mới hài long, gật đầu :
- Cậu biết điều thế là tốt đấy. Hơ… Hơ…
- Vâng. – Anh cũng cười theo.
Nãy không ăn gì mà phải diễn qúa sức Kim Anh hơi đói tay cứ xoa xoa cái bụng.
- Cậu đói chưa.
- Ọt… ọt…
Chưa kịp nói bụng đã biểu tình dữ dội, đúng là mất mặt, biết thế lúc nãy ăn thêm mấy bát cơm.
Đi cùng Kim Anh, Tử Kỳ luôn cười hết mình như lúc này chẳng hạn anh đang ôm bụng cười ngặt nghẽo trên đường. Vì đây là trung tâm nên anh và Kim Anh cứ thong dong tản bộ.
Thấy mọi người đang nhìn mình, Kim Anh híc híc chân vào chân Tử Kỳ hắng giọng :
- ừ … hừm.
Tử Kỳ vẫn cười, mãi lúc sau mới thôi :
- Đi ăn thôi. Cậu có đi xe không.
- Để trong nhà hàng nãy rồi.
- Ờ thế đưa khoá xe với vé tôi quay lại lấy, đứng đây chờ.
Móc trong túi ra chìa khoá xe có gắn hình cái áo da móc khoá trên đấy đưa cho Tử Kỳ :
- Mà cậu không đi xe à.
- Ba tôi bảo Thuỷ Ca đến đón.
Kim Anh trề môi mỉa mai.
- Lại còn có kiểu đến đón trai đi chơi nữa cơ à. Hạ thấp danh dự của phụ nữ quá.
- Vợ à, em đang ghen đấy à. Haha… Tử Kỳ bỗng cười nham nhở rồi nháy mắt cô chạy đi lấy xe để Kim Anh cứ chạy đằng sau rồi **** í ới.
Hai người cứ thế đùa cợt **** nhau mà không hề biết bên kia đường có một người đang ngồi trong quán café, có lẽ đã thấy hết cảnh tượng nãy giờ. Đôi long mày dậm nhíu lại, ánh mắt ngạc nhiên lẫn khó chịu hiện dưới ánh đèn Neon là một ánh mắt vô hồn, đôi môi mỏng mím chặt đến nỗi trăắn bệch ra, bàn tay cầm cốc café như chỉ muốn bóp nát vỡ vụn.
Mãi lúc sau anh khẽ nhấp một ngụm café, giờ đã biết vị đắng của nó.
Mãi lâu sau anh mới ra về.
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 50