Cái thằng này, chị em thế đấy. Cô liều mình phi thân lên xe của…Tử Kỳ vậy.
Lên xe Tử Kỳ xong, Trịnh Kim khuôn mặt giờ đã xám hết lại, đằng hắng :
- Ừ … hừm
Kim Anh ngây thơ không biết ý Thế Du, cô vẫn tự nhiên mà còn quay sang hỏi anh :
- Tiểu Du sao thế, đau họng à.
Vèo…!
Thế Du đi trước với vận tốc ánh sang, làm mọi người đuổi theo mãi mới kịp. Tử Kỳ lúc đi ngang Thế Du còn cười nhạt, không hiểu nụ cười ẩn chứa điều gì.
Vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất nhất là Kim Anh, Trâm Nhi, Tú Anh. Bỗng :
- Huýt…
Tiếng còi của chú cảnh sát giao thong oai vệ vang lên, ông là một người mặt mũi bặm trợn, tay cầm dùi cui chặn ngang mấy cô cậu học sinh nói :
- Tất cả xuống xe xuất trình giấy tờ.
Kim Anh mắt trợn hoả, quả này thì xong rồi thể nào cũng bị báo về trường, mà cũng tại mấy người này cơ cứ đi đường chính làm gì.
Thế Du dựng chân chống xe, nói :
- Xe đây chú lấy luôn đi.
Tử Kỳ cười cười bảo Kim Anh xuống xe rồi anh bảo :
- Đây, xe này nữa.
Tú Anh cũng không kém phần long trọng, anh dựng xe giữa đường ngây thơ hỏi chú cảnh sát :
- ơ mà sao chú lại bắt cháu.
Chú CSGT mặt biến sắc , quát ầm lên :
- Các anh chị còn hỏi à. Tội không đội mũ bảo hiểm không xuất trình giấy tờ xe, giấy phép lái xe nữa, à xe
không gương, đi tốc độ nhanh, lại còn dàn hàng vượt đèn đỏ. Hừ.
Ông chú cảnh sát tay chống hông, nghiến răng nghiến lợi liệt kê.
Tú Anh tỏ vẻ ngạc nhiên chưa từng có :
- À ra thế.
Ông chú mặt từ đen chuyển sang trắng, lại chuyển sang đỏ giận dữ.
Tử Kỳ hồn nhiên :
- Có cần lấy xe không hay để đây luôn.
Đây là long đường mà để đây thì ách tắc giao thông quá, hay cho tôi đi. Kim Anh nghĩ nhưng không dám nói.
Ông chú cảnh sát nhìn 3 chàng trai với vẻ khó chịu, 2 người này thật là coi CSGT không ra gì mà, ông nói :
- Các cậu dắt hết xa lên vỉa hè để lập biên bản.
Tú Anh thản nhiên :
- Chú à, giờ này đâu phải giờ hành chính mà chú bắt, mà còn nữa chú đi một mình lại còn đuổi theo chúng cháu từ đường X đến đường B rồi, vượt quá 10m theo cháu biệt luật …
Chưa nói hết, thì bị Thế Du chặn họng :
- Thôi, để chú làm việc.
Mặt ông chú đã đổi thành ông già nhăn nhó, giọng run run :
- Mày… chúng mày ăn nói với cảnh sát thế à. Định chống đối sao.
Anh mỉm cười như trêu ngươi :
- Chú định doạ ai vậy, đầu này đánh đi.
Trong lúc Tú Anh nhăn nhở với ông chú cảnh sát thì một thanh niên lái chiếc BMW màu xanh tím than chạy đến, mở cửa xe, anh cười nhẹ :
- Du, xe này.
Thế Du bước đến lấy chìa khoá, rồi hất mặt vào chỗ 3 chiếc xe dưng giữa lòng đường :
- Anh Phú, phiền anh rồi.
Anh Phú đấy nhìn tầm 26, 27 tuổi dáng dấp đàn ông, đang vỗ vai anh :
- Xe ôtô để nhà sao không đi, đi xe máy làm gì cho vất vả.
Thế Du chỉ cười nhẹ không nói gì.
Quay lại nói với Kim Anh :
- Cô còn không lên.
- Nhưng…
- Còn nhưng nhị gì nữa.
Đúng là ôn thần, xe còn để đây nhỡ mất thì sao, một đống tiền chứ ít à.
Tú Anh nói :
- Chết, lại được kêu gọi lần 2 kìa. Thôi chị lên đi, bọn em gọi xe rồi đi sau.
Tử Kỳ cười nhạt, một lúc sau chiếc xe Audi màu cam cũng hạ cánh ở đấy, một người trung niên đến bên Tử Kỳ nói :
- Cậu chủ, xe đây ạ, tôi sẽ lái xe cậu chủ về.
- Dạ. Nhờ chú.
Kim Anh vẫn nhìn nhìn xem có bị mất xe máy không, lên xe nhìn mặt Thế Du, anh vẫn lầm lì, môi mấp máy :
- Vừa rồi …
- Sao cơ?
- Cô định ngoại tình đấy à.
Trố mắt nhìn anh, rồi hiểu ra vẫn đề, cô lắp bắp :
- Không, không là tôi…
- Sao?
- Không phải như thế.
Mà sao mình phải giái thích nhờ, đã cưới đâu. Xì .
Anh cũng không nói gì, đi thẳng đến chỗ hẹn.
- Sao lâu thế.
Hữu Thiện đã thay cho mình bộ cánh mới, chiếc váy màu cam khoét nách lệch vai tôn lên làn da trắng, và mái tóc nâu của cô. Kim Anh thầm khen trong mồm, rồi nói :
- Vừa bị chú cảnh sát hỏi thăm.
- Vậy à. Thôi vào ăn lẩu Thái chua cay đi ngon lắm.
Kim Anh sang mắt, tuyến nước bọt trực trào :
- Thế cơ à.
Nhảy luôn vào chỗ ngồi gần nhất, cầm đũa cháp luôn.
Cả lũ con gái nhìn thấy Trịnh Kim với Tú Anh thì mắt sang rực, không biết hôm nay là ngày gì mà được ngồi ăn chung với 3 cục vàng.
- Tử Kỳ, chỗ này còn chỗ.
- Trịnh Kim, chỗ này không ai ngồi.
Thi nhau nói, Tú Anh nói :
- Thế không có chỗ cho tớ à.
Trâm Nhi liếc sang nhìn anh :
- Anh này, chỗ cạnh áo cam kìa.
Nói giọng đá đểu rồi cô hất mặt ra chỗ khác, Tú Anh biết cô ghen, cười vang :
- Thích ngồi với Trâm Nhi cơ.
Khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Hữu Thiên gọi them hai nồi lẩu nữa cho mọi người. Trịnh Kim mặt cứng đơ không nói, không động đũa :
- Tiểu Kim không ăn à. Không hợp khẩu vị sao Thiện gọi cho Tiểu Kim cái khác nhé.
Kim Anh vừa ăn vừa thôi phì phèo miếng tôm trong miệng :
- Chắc lẩu này cay không ăn được chứ gì. Con trai gì mà không biết ăn cay. Kém thế.
Không thèm đáp lại, mặt anh lơ đễnh.
Hữu Thiên hào phóng gọi thêm nồi lẩu hải sản mini dành riêng cho Trịnh Kim:
- Nếu không ăn được cay thì ăn này cũng được, Tiểu Kim ăn ngon miệng .
Trịnh Kim giờ mới động đũa ăn một mạch không để ý mọi người nữa.
Ăn uống no nê xong, mọi người bắt đầu kéo nhau đi tăng hai.
Lên phòng ở “ I sing” hát hò ầm ĩ náo nhiệt tưng bừng.
Chi Mai ngồi cạnh Kim Anh, bắt đầu hơi men men đứng dậy:
- Tử Kỳ háy một bài đi.
Cả lũ con gái nhao nhao:
- Phải đấy, hát đi.
- Hát đi.
Mọi người bắt đầu hò reo:
Tử Kỳ mỉm cười ngoài miệng nhưng trong long thầm rủa Chi Mai:
- Các bạn cứ hát đi, tớ không biết hát.
Kim Anh trề môi, miệng lẩm bẩm nhại lại giọng Tử Kỳ :
- Các bạn cứ hát đi, tớ không biết hát. Tử tế thế.
Tử Kỳ đứng ngay cạnh cũng nghe loáng thoáng, anh kìm chế :
- Thông cảm nhé.
Chi Mai không buông tha:
- Thôi hát đi mà. Chưa bao giờ được nghe cậu hát cả. Mọi người đều rất muốn nghe đấy.
Cả lũ lại hò tay hưởng ứng nhiệt tình.
Tử Kỳ thầm kêu khổ, giọng hát oanh vàng bao lâu nay định cất giữ cho người anh yêu lại vì con nhỏ dở hơi kia mà cất lên.
- Thôi được rồi, tớ cần một người nữa hát cùng.
Chi Mai xung phong :
- Để tớ cho.
Tử Kỳ cười cười .” Con nhỏ này hại mình mà còn dám đòi hát chung với mình nữa sao. Đúng là bạn thân Kim Anh.”
- Nhưng đây là bài hát song nam ấy.
Chi Mai nghe đoạn mắt ỉu xìu, tý nữa thì được “ Hát chung cùng thần tượng.”. Tiếc thật.
Kim Anh đầu bỗng mọc cây bóng đèn đang thắp sáng, nhìn về phía Trịnh Kim đang thong thản đưa trai bia lên miệng uống. Cử chỉ nhã nhặn, Kim Anh nghĩ muốn làm cái chai bia kia quá. Nghĩ rồi cô lắc đầu mạnh, quay lại mục tiêu cô mắt sang ngời ngời.
Đang uống bia, anh rùng mình quay sang nhìn thấy Kim Anh đang nhìn mình với ánh mắt sang quắc, hơi nheo nheo, anh nhìn lại cô với ánh mắt.
“ Chuyện gì?”
Bắt được sóng, cô lia mắt qua lại ra chỗ chiếc mix trên tay Chi Mai.
“ Cậu lên hát.”
Anh lầm lì hiểu ý, quay mặt ra chỗ khác.
“ Không biết hợp tác cái gì.”
Cô cầm luôn mix trên tay Chi Mai nói to:
- Để Trịnh Kim đi. Hai anh đẹp trai thể hiện cùng nhau được đấy.
Vỗ tay ầm ầm.
- Bis bis.
- được đấy.
“ Lại bày trò hại mình, tý biết tay. Con nhỏ này.”
Anh từ chối thẳng thừng/
- Thôi mà hát đi.
- Hái đi. - Cả lũ con gái nhao nhao.
Mặc kệ mọi người năn nỉ gãy lưỡi, mặt Trịnh Kim vẫn lạnh tanh như nước đá, cả lũ đều bất lực trước anh.
Tử Kỳ biết trước kết quả, nhìn Tú Anh. Tú Anh biết điều không hay sắp xảy ra với mình, anh định đánh bài chuồn thì Tử Kỳ kịp thời ngăn lại :
- Thôi được rồi. Tú Anh sẽ lên hát cùng tớ thay cho Trịnh Kim. Hì hì.
“ Thằng đểu này nó với mình có cùng một tâm nguyện là không hát cho tập thể chỉ hát cho người mình yêu, thế mà giờ dám hại mình. Nó bị hát còn kéo cả mình, đồ đểu.”
Anh đành ngậm ngùi, nhìn Trâm Nhi mắt đang sang đành an ủi hát cho Trâm Nhi nghe vậy.
- Hai người hát bài gì.
- Chỉ vì qúa yêu em.
Tú Anh đứng xích xích lại gần Tử Kỳ:
- Hát giốg The men ấy nhớ. =)
~Hai người cất giọng hát, làm đám con gái im re không nói năng câu gì, Trâm Nhi mắt long lanh, anh đang hát cho mình nghe, cô ngồi im như khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc này.
- Có gì hay đâu. Bình thường thôi. Xem bà chị thể hiện này.
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 36