Hữu Thiên suốt nãy giờ quan sát với nghe ngóng đám Kim Anh nói chuyện, cô cười nham hiểm.
Bước tới chỗ mọi người, cô mỉm cười./
- Tú Anh, Kim Anh hai cậu không đi với lớp sao?
Kim Anh quay sang trả lời :
- Ừ. Bọn mình đi cùng hai người này rồi, thông cảm nhé.
- Các cậu cũng định đi ăn với hát à. Vậy đi chung cho vui, càng đông càng náo nhiệt mà.
Thế Du nhìn cô chừng chừng, Tử Kỳ nhìn với ánh mắt hơi nheo nheo, đồng thanh:
- Càng đông càng nhức đầu.
Hữu Thiện quay đầu nhìn Thế Du, mắt cô sáng hết cỡ như vớ được vàng. “ Biết là đẹp trai, giờ nhìn gần còn đẹp trai hơn.” Dù đã điều trả rõ lí lịch của những người này nhưng không ngờ họ lại hoàn hảo đến thế, cô không nhầm người máu lạnh vô cảm với phái nữ kia là Trịnh Kim No.1 thì phải, học cùng lớp mình là Tú Anh No.3 vậy người còn lại kia chắc chắn là Tử Kỳ No.2
Cô nhún vai:
- Đi hát mà còn sợ nhức đầu sao Tiểu Kim.
Trịnh Kim mặt đã xám đi một nửa, Kim Anh há hốc mồm, Tú Anh trợn trừng mắt, Tử Kỳ cười lăn lộn.
Anh cau mày, không nói gì, nhưng cứ thấy Hữu Thiện một điều Tiểu hai điều Kim :
- Đừng gọi tôi như vậy. - Đấy chắc chắn là câu nói lịch sự nhất nhất của anh rồi.
Cô không thấy xấu hổ mà còn cuốn lấy tay anh:
- Có gì đâu.
Tử Kỳ hắng giọng :
- Tiểu Kim. – Anh nhại giọng- Nghe ngứa cả … người.
Ánh mắt cô như đang nói dám gây sự với mình sao, đồ môi mỏng, cô nhẹ giọng đáp mà đốp vào mặt anh :
- Kỳ Kỳ à, sao cậu …
Chưa kịp để cô nói hết câu, Tử Kỳ đã chặn ngay họng :
- Bỏ ngay cái tên đấy đi, nếu cô không muốn rụng răng.
Trợn hoả với thái độ của anh, rõ ràng trong sổ điều tra ghi anh là người than thiện, sao giờ lại thành tên môi mỏng, sắc mặt còn lạnh lùng nữa chứ.
Kim Anh suốt nãy giờ ngạc nhiên khi thấy người đẹp mới đến trường mà đã biết cả hai người này :
- Sao cậu lại biết Thế … à không Trịnh Kim với Tử Kỳ vậy?
Cô nhún vai nói như không :
- Hai người này nổi tiếng mà sao tớ có thể không biết được chứ.
Tất thảy mọi người nghe giọng điệu nhõng nhẹo, chảy cả nước dãi của cô mà cũng muốn … chảy theo.
Hất mạnh tay, làm Hữu Thiên chao đảo mấy bước, anh đứng xích qua bên Tử Kỳ.
Không mảy may gì với cô, lấy lại thái độ :
- Thôi mọi người đi cùng tớ nhé cho vui. Hôm nay tớ mời.
Kim Anh gật gù, vừa được xả láng lại không mất tiền :
- Cũng được đấy.
- Phản đối. - Tử Kỳ lên tiếng cằn nhằn.
- Phản đối vô hiệu. – Vênh mặt lên nhìn anh.
Biết chuẩn bị có cuộc chiến tranh thế giới thứ 3 sắp xảy ra, Tú Anh chen vào :
- Thôi đi chung cũng được, không sao cả.
Hai người kia vẫn còn lấn ná lườm nhau một cái rồi mới thôi.
- À, Trâm Nhi đâu gọi đi cùng luôn.
- Kia kìa.
Đúng là đốt hương muỗi cũng lên, mình vừa nhắc xong đã ở bên đường rồi.
Chờ Trâm Nhi sang, Kim Anh vui vẻ kéo Trâm Nhi rồi nói với mọi người :
- Vậy xuất phát thôi.
- Ăn trước hay hát trước.- Hữu Thiện hỏi.
- Hát.
Tử Kỳ, Tú Anh, Trâm Nhi đồng thanh :
- Ăn.
Tử Kỳ còn nói them :
- Hát đi đã chán còn bày đặt, đi ăn trước.
Cái tên này đúng là làm người ta phát điên mà, cứ thích đá đểu nhờ, đúng là tên đáng ghét.
Hữu Thiện vẫn tỏ vẻ cười cười, nhưng đảm bảo trong long thắc mắc về tính cách cuả Tử Kỳ.
- Sao cứ thích nhảy vào mồm mình thế nhờ, đúng là vô duyên.
Cô nói nhỏ rất nhỏ ấy chứ thế mà vẫn ltọt vào tai Tử Kỳ, anh nhìn cô cười nhạt rồi không nói gì, không muốn tranh cãi trước mặt người lạ.
- Thôi đi ăn trước đi rồi tính. – Tú Anh nói muốn thối mồm rồi mà cứ phải nghe hai người này lải nhải nhức đầu.
Hữu Thiện mỉm cười nói :
- Vậy các cậu đến “ Lẩu cay” ở Phạm Ngũ Lão đi, để mình bảo với các bạn ở lớp một tiếng.
- Ừ vậy đi. – Kim Anh cũng đói lắm rồi nên cũng không cằn nhằn gì them
Thế Du, Tú Anh, Tử Kỳ cũng không nói năng gì, lấy xe ra. Tú Anh với Trâm Nhi.
Thế Du, Tử Kỳ một xe còn xót lại một người, là Kim Anh chứ ai nữa.
- ơ, còn tớ.
Tử Kỳ cười cợt :
- Đi bộ đi.
Tú Anh thấy chị mình không có xe mà nhìn hai thằng bạn đứa nào cũng có vẻ không muốn đèo thì lên tiếng :
- Một trong hai đứa rước chị tao đi.
Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh:
- Lên đi.
Sốch, Kim Anh ngoáy đi ngoáy lại lỗ tai mà vẫn nghe văng vẳng hai câu nói ấy. Choáng một lúc, còn ngu ngơ hỏi lại :
- Các cậu vừa nói gì đấy.
Lại cùng đồng thanh :
- Lên không thì bảo.
Sốch tập 2. Thế Du mặt vẫn lạnh tanh, Tử Kỳ cười nhạt nhưng tai lại hơi đỏ.
Tử kỳ thấy thế nhân cơ hội true :
- Sướng nhá được hẳn 2 anh đẹp trai mời nhá.
Trâm Nhi cũng không kém, ngồi sau cười khúc khích :
- Một trong hai em chọn ai.
Vợ chồng kia nhìn đáng ghét, trêu người xong còn cười cợt mới sợ chứ.
Cô suy nghĩ đắn đo.
- Khổ quá lên bừa đi. Còn bày đặt suy nghĩ nữa chứ, chúng nó dở chứng không thằng nảo chở bây giờ.
Tự dưng Kim Anh bước từng bước đến xe Tú Anh, Tú Anh giật mình :
- Này này, không tăng ba đâu đấy, công an phạt khối tiền.
Cái thằng này, chị em thế đấy. Cô liều mình phi thân lên xe của…
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 35