Ầm Ầm Ầm
Là tiếng vỗ tay dành cho anh. Không ai nói được câu nào. Các cô nàng thì không khỏi chết mê mệt. Những quý bà thì tấm tắc khen. Những chàng trai vừa xấu hổ cho tài mọn của mình, vừa ngưỡng mộ anh. Tiếng vỗ tay không dứt.
Kim Anh một thoáng ngẩn ngơ. Người bạn thanh mai trúc mã, người mà hay bát nạt cô, người là “chồng tương lai của cô”. Thật sự lúc này anh như một thiên thần vậy, ánh sang tỏa xung quanh. Đôi môi khẽ vẽ thành một đường cong, anh mãn nguyễn với nó chăng. Nhưng ánh mắt anh là một nỗi buồn xa thẳm. Anh có hết mọi thứ, sao lại có ánh mắt thế kia. Kim Anh nghe tim khẽ nhói khi tiếng vỗ tay đã dứt.
Anh từ từ bước xuống bậc, Mọi người nhường đường cho anh, chỉ sợ mình chạm vào anh mà không xứng, rất nhiều tiếng nói muốn anh hát thêm một bài nữa. Nhưng không nhận được biểu hiện, hay đúng hơn là sự từ chối của anh.
- Alô. – Là tiếng của Trâm Nhi, hình như cô đang có điện thoại nên ra ngoài nghe cho đỡ buồn.
Không dám quay sang nhìn Thế Du, so với bản nhạc hôm trước cô đánh ở phòng y tế thì đúng là múa rìu qua mắt thợ. Lại còn cái gì mà kế hoạch cò cưa “cục vàng” cơ chứ. Đúng là mất mặt, mất mặt chết đi được.
- Con đang ở sinh nhật bạn.
- …
- Sao ba mẹ biết.
- …
- Sao ạ. Thế hoá ra người ba mẹ muốn con xem mặt là đây sao?
- …
- Dạ thôi ba mẹ đến thì cứ nói chuyện với mọi người. Con về với bạn cũng được ạ.
- …
- Dạ. Con sẽ suy nghĩ.
Cô cúp máy suy nghĩ gì đó. Tú Anh không biết từ lúc nào đã đứng ở ban công cùng với một cô gái. Anh cười hỏi :
- Không vào trong à?
- Bây giờ em vào.- Cố không nhìn cánh tay anh đang đặt hờ lên phần hông cô gái kia. Cô quay nghiêng người nói.
Nói rồi cô bỏ đi một mạch. Tú Anh nhìn thái độ của cô mà thấy hụt hẫng. Anh cũng rảo bước đi theo. Nhưng đi được vài bước thì bị cô gái kia kéo lại, dựa đầu vào vai anh :
- Anh… bảo đi chơi với người ta, sao còn vào kia…
- Hết hứng rồi. Bye cưng.
Bỏ lại cô nàng đang trơ mắt ngoài hành lang, anh đi theo Trâm Nhi vào rồi bắt chuyện trước :
- Nãy em đến đây bằng gì vậy.
- Em đi với chị Kim Anh.
- Vậy để tý anh đưa em về. Được không. – Anh đưa ra đề nghị.
Câu nói chủ động của anh làm cho cô khựng lại nhìn Tú Anh.
Không gì vui hơn, anh đang quan tâm tới cô à, hay chỉ giống như những cô gái khác. Nhưng dù sao điều này cũng làm cô vui phần nào. Sự chờ đời 13 năm của cô, đang được đáp lại?.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn kô biểu cảm của cô, anh ngỡ cô không thích :
- Em không thích à?
Giật mình, thoát khỏi suy nghĩ, cô nói nhanh :
- Không, không được chứ. Tất nhiên là được rồi.
- Phì.
Anh cười, làm cô ngẩn ngơ không biết anh cười về điều gì. Cô ngớ ngẩn lắm sao?. “ Nhưng nụ cười của anh quả rất đẹp.” Cô cười theo một cách ngớ ngẩn.
Một góc bên đại sảnh Tử Kỳ đang được các cô gái vây quanh.
- Anh à. Mình quen nhau nhe.
- Không là quen em. Em là con tập đoàn V đây.
- Chứ không phải tập đoàn V dưới tập đoàn X nhà tớ à.
Các cô nàng chạnh choẹ trí troé không ngớt. Bỗng một cô gái tròn lẳn, béo ục ịch xông vào nắm tay Tử Kỳ, anh ngỡ ngàng nhìn cô nàng lỗ mãng.
Lấy hết dũng khí, cô ta bật thốt :
- Yêu em đi, em sẽ bao anh tất cả, thích gì em sẽ mua cho anh.
Sốch. Tử Kỳ đứng im, mặt tím tái. Một lúc sau định thần lại anh rút tay ra khỏi bàn tay mũm mĩm, đôi má phệ ra của “nữ trư” kia, anh mỉm cười lạnh tanh khác với nụ cười hang ngày, nhưng nó làm các cô nàng im re.
- Xin lỗi, anh không phải trai bao.
“Woe, thật là phong độ.”
Tiếng nói ngưỡng mộ của mấy cô gái bao quanh anh vang lên. “ Nữ trư: kia tức nổ đom đóm, mắt long lánh nước.
- Dám sỉ nhục tôi à, tôi sẽ cho nhà anh không còn đường để sống.
- Tuỳ thôi.
Anh nhìn thẳng vào mắt “nữ trư”. Cô nàng ục ịch chạy đi. Thật xấu hổ cô ta là con nhà tỉ phú B ở thành phố này, gia đình nào không sợ cũng phải kiêng nể. Nhưng không ngờ Tử Kỳ lại nói cậu đó. Đúng là bản lĩnh đàn ông mà.
Tử Kỳ lại quay về vẻ mặt “thường ngày” :
- Xin lỗi, bây giờ tôi có việc, các em có thể lưu số điện thoại của tôi vào, chúng ta nói chuyện sau. Ok.
Anh mỉm cười, các cô nàng nhao nhao mang điện thoại ra lưu.
- 091111xxxx.
Cười thầm. Anh lịch sự :
- Đi trước nhé.
Ung dung ngẩng cao đầu đi qua mặt các cô nàng. Khẽ nhếch mép cười. Vào nhà vệ sinh anh kì thật sạch bàn tay bị “nữ trư” kia động vào. Thật kĩ, thật kĩ như thể tay anh bị một vật gì đó làm cho dơ bẩn lắm vây.
“ Nữ trư” nhảy mũi tiến lại gần mấy cô gái lúc nãy đứng gần Tử Kỳ :
- Các cô mà cũng đòi tiến lại gần Tử Kỳ của tôi à.
- Này, cô nghĩ mình là ai. Cô không biết anh ấy là con một của nhà họ Triệu con chủ tịch tập đoàn B sao. Tưởng người ta kém mình chắc. Đúng là quê mùa.
Thừ người, “nữ trư” chân tay run bần bật. Tử Kỳ là con trai Triệu Thiên. Mồ hôi trên trán rịn ra. Gia đình cô cũng là có mặt nhưng cũng chỉ là “chi nhánh” thôi. Thầm cầu nguyện Tư Kỳ không nhớ chuyện này.
Tử Kỳ đi vào thấy Kim Anh đang nói chuyện với một cô gái :
- Chị đá.
Chỉ cần nghe thấy giọng là đủ biết ai xuất hiện rồi. Thật là ghét quá. Đi đâu cũng gặp hắn. Nụ cười cô tắt lịm.
Mỹ Hân cười nhẹ :
- Ừ em. Hôm nay nhìn đẹp trai nhỉ.
- Chị khen thừa.- Hai người cười xoà. Có vẻ rất thân.
Kim Anh nghe mà bĩu môi dài thượt.
Lừ mắt với thái độ của Kim Anh. Dám tỏ thái độ à. Mai tính sổ một lượt.
Thế Nam đến bên ôm eo Mỹ Hân :
- Kim Anh, lại Thế Du có chuyện kìa.
- Em á.- Giật nảy người. Chỉ vào mặt mình. Mặt cô nghệt ra.
- Ù em ra chỗ nó đi. Các bác đang dắt nó đi khoe với mọi người rồi.
- Dạ vậy em đi trước.
Chào hai anh chị,
- Đi đi chờ người ta đuổi à. - Tử Kỳ bon chen nói them một câu, khi nghe Thế Du có chuyện muốn nói với Kim Anh. Đúng như dự đoán hai người quen nhau từ nhỏ. Còn thân không thì anh không biết.
Không them đếm xỉa, cô đi đến chỗ Thế Du. Anh đang đi cùng bố mẹ đẻ chào hỏi những người làm ăn với bộ mẹ anh. Trông anh rất lịch sự và lễ phép.
- Chuyện gì vậy.
- Chờ tý, lên phòng nghỉ trên tầng đợi tôi.
Hoảng hốt, “ phòng nghỉ”, định làm gì không biết,.
- Lên đấy làm gì. Đừng bảo…
- Cậu nghĩ tôi làm gì cậu.
Chớp mắt ngây thơ vô số tội :
- Biết được. Lên kia chỉ có hai người nhỡ cậu không kiềm chế được sự quyến rũ của tôi cậu dở trò sàm sỡ ra thì sao. Có gì nói luôn ở đây đi.
Khẽ cười mũi, anh nói nhỏ vào tai cô :
- Hoang tưởng.
Môi khẽ mấp máy vào tai. Tai cô không biết nóng bừng từ khi nào, mặt lúc này cũng đỏ gay.
- “ Bảo bối’ yêu à. Ra đây với mẹ LiLi chào các bác đi con, papa EnDy đang chờ kìa. Nhanh đi.
- Con mệt rồi.
- Đi đi mà. – Bà cố nài nỉ anh. - Mẹ LiLi muốn “bảo bối” đi cơ.
Anh mặt lạnh tanh, nói. Tiếng nói nhỏ nhưng làm Kim Anh lẫn bà LiLi buồn thê thảm :
- Không.
- Con… con mà không đi mẹ LiLi sẽ tuyệt thực cho con xem.
Nhìn cảnh con mặt thản nhiên, mẹ cau có nài nỉ :
- Thôi đi đi, tôi chờ cậu ở trên.
Nói rồi cô đi luôn. Thế Du nhìn theo không biểu hiện gì. Chỉ thấy hai khoé môi khẽ nhếch lên.
- Đi đi mà. Mẹ LiLi nhỡ “lăng xê” con với các bạn rồi, giờ con không ra chào hỏi ba mẹ mất mặt lắm. Thề thà mẹ LiLi chết đi cho xong.
Không nói không rằng, anh đi thẳng ra chỗ ba anh:
Ngồi chờ Thế Du trong phòng nghỉ trên gác. Hết xem phim, lại lấy đồ ăn lên ăn, đến lúc ngủ thiếp đi mà anh vẫn chưa lên.
Mở cửa bước vào, Thấy cô đang ngủ, anh nhìn chăm chăm rồi…
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 29