Thoáng cái đã gần thi học kì rồi, thời gian sao mà qua nhanh quá, mới nhập học không bao lâu giờ lại sắp thi rồi, nó đang lo cho kì thi cận kề, dạo này không có tâm trí nào để học bài, Long vẫn còn giận nó không thèm đoái hoài gì đến nó hết, làm như hai đứa không quen biết nhau vậy đó, nó buồn dễ sợ. Ngồi trong lớp mà không tài nào tịnh tâm được, nó ngó qua ngó lại cũng không thấy Long đâu, mấy ngày rồi cả hai không đá động lấy một câu, nó muốn hỏi lí do lắm nhưng mà mỗi lần nhìn thấy mặt cậu ấy thì nó không tài nào mở miệng được.
Nó hết vò đầu bứt tóc lại thẫn thờ nhìn ra cửa, nó thấy bóng của Long thấp thoáng ngoài cửa, hình như cậu ấy đang nói chuyện với ai thì phải? Nó cố rướn người ra ngoài cửa để thấy rõ hơn nhưng vì nó ngồi bàn cuối cách đó khá xa nên không thể thấy được. Có nên đi ra hay không? Có vẻ như Long đang rất vui, đã lâu rồi không thấy cậu ấy cười như vậy, nếu bây giờ nó xuất hiện chẳng khác gì gieo vào lòng cậu ấy nỗi buồn, nhưng mà… nếu không nói rõ ràng thì không thể ăn ngon ngủ yên được. Nó quyết định rồi! Dù ra sao cũng phải nói rõ một lần, vậy là nó lấy hết can đảm đi thật nhanh ra chỗ Long. Vừa gần đến cửa nó đã nghe bọn con gái bàn tán ầm ĩ.
- Nhìn con Thu Nguyên với Long kìa! Cười cười nói nói như chỗ không người vậy đó, chướng mắt thật.
- Ùm… hình như hai đứa đó định quay lại với nhau hay sao á.
Là Thu Nguyên! Bạn ấy nói gì với Long vậy ta, mọi người nói quay lại là sao? Nó cố lắng nghe xem cơ sự thế nào?
- Nhìn mà thấy ghét quá.
- Thôi đi bà nhiêu đủ rồi, dù sao người ta đã một thời yêu nhau rồi còn gì? Chuyện quay lại là sớm muộn thôi, với lại tao thấy hai người đó gia cảnh ngang ngửa, trai tài gái sắc hợp nhau lắm chứ bộ có gì đâu mà ghen tỵ.
- Ờ nói cũng phải.
Những lời xì xào không ngừng bổ vào tai nó, họ nói gì? Có phải nó nghe lầm? hai người đó từng yêu nhau, khi nào? Trước khi nó xuất hiên phải không? Hàng ngàn suy nghĩ chạy dọc qua đầu nó rồi như ngưng tụ lại một chỗ, thật muốn nổ tung ra. Long không nói gì với nó cả Thu Nguyên nữa, hai người họ muốn quay lại thật ư? Đã không thích nó sao còn bày ra vẻ là quan tâm lo lắng chứ, khốn kiếp, Long lừa gạt nó, trêu đùa nó phải không? Nhưng lí do gì chứ?
Nó có thật là một đứa bất hạnh như vậy không? Từng người rồi lại từng người bên cạnh nó đều bỏ nó đi giờ lại đến Long, cái người mà nó cho là điểm tựa cuối cùng cũng đùa cợt, rời xa nó. Bất giác nghĩ đến đây nó hướng mắt về phía Long và Thu Nguyên, dưới ánh nắng lung linh chiếu rọi xuống, họ thật đẹp đôi, họ ở cạnh nhau rất vui vẻ, không gò bó hay ngại ngùng, có lẽ từ đầu họ đã là của nhau nếu không có sự xuất hiện của nó, phải chăng nó tồn tại không đúng thời điểm.
Hai người đó đã từng…
Đột nhiên nước mắt nó tràn ra lúc nào không biết, nó không đau vì bị lừa dối trêu đùa, vì vốn dĩ nó sinh ra để làm thú vui cho người khác, nó chỉ đau vì không ai khác mà là những người thân thiết bên cạnh nó luôn gây ra tổn thương cho nó, hết ba mẹ rồi lại bạn bè, nó hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống rồi. Nó lấy tay vệt nước mắt, xoay người đi về phía chỗ ngồi của mình rồi úp mặt xuống bàn, dường như từ lúc nó bỏ đi thì Thu Nguyên đã phát hiện ra nó nên nhỏ cũng cắt ngang cuộc nói chuyện mà chạy vào chỗ nó, nhỏ thấy nó như vậy thì rất lúng túng, không biết phải nói như thế nào nữa? Nhỏ ngồi xuống cạnh nó, đặt tay lên vai nó.
- Thảo Nguyên mình có chuyện muốn nói với bạn.
- Mình không muốn nghe. – Giờ phút này đừng ai nói gì với nó nữa hết, nó không muốn tin cũng không muốn nghe bất cứ lời biện bạch nào.
- Mình biết là bạn hiểu lầm nhưng hãy nghe mình nói cái đã.
- Đủ rồi. – Nó đứng bật dậy. - Đừng cố gắng nói gì nữa, mình hiểu, mình không trách đâu? - Nó biết là giữa bạn bè nói chuyện với nhau là một điều bình thường nhưng mà rõ ràng mới mấy tuần trước nhỏ khuyên nó nên tránh xa Long một chút giờ lại nói cười thân mật, điều này làm nó hơi ngỡ ngàng, nó cần thời gian để duy nghĩ kĩ hơn nữa, nó thật không muốn nghĩ rằng liệu Thu Nguyên...
Thu Nguyên chết lặng nhìn nó, nhỏ biết là nó đang buồn, thấy thái độ nó như vậy nên nhỏ cũng thôi không nói nữa, đợi khi nào nó bình tĩnh lại rồi giải thích sau. Nó cũng từ từ ngồi xuống, đột nhiên nó thấy Thu Nguyên trở nên giả tạo trong mắt nó, giờ phút này Thu Nguyên cũng giống như những người kia xem thường nó, thích đùa cợt, chê bai nó, nó không muốn ngồi gần nhỏ nữa, giá mà có thể đổi chỗ để không phải nhìn thấy ánh mắt đau khổ giả dối kia.
Long từ ngoài cửa bước vào, mắt cứ nhìn nó chằm chằm, nó cũng vô tình chạm vào cái nhìn ấy, quá lạnh nhạt rồi. Cậu ấy đang tiến về phía nó, phải chăng là để giải thích, nó đang chờ mong cái gì vậy chứ? Sẽ chẳng có lời giải thích nào cả, nó thật không muốn mình phải tham gia vào trò này lần thứ hai đâu, rồi đến lúc cơn đau đã quá giới hạn thì con người ta sẽ tự mình phóng thích và bài trừ đi và nó là người như thế, nó sẽ không chấp nhận để cho bất cứ tổn thương nào giày vò hay xâm lấn cuộc đời nó nữa, vì nó chịu đựng đủ rồi, một khi đó là sự dối trá thì nó sẽ không ngần ngại mà từ bỏ.
- Nguyên! – Cậu ấy lạnh nhạt mà lên tiếng.
- Cậu muốn nói gì thì nói thẳng ra đi. - Nó liếc xéo Long một cái.
Đột nhiên Long nhếch miệng cười, ngón tay đặt lên vành môi, lắc đầu.
- Thật xin lỗi! Người tôi muốn nói đến là Thu Nguyên không phải Thảo Nguyên, hình như cậu nhầm rồi.
Nó cứng người, đưa đôi mắt lấm lem ngó sang Long, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng bị dập tắt. Cả lớp cũng không biết chuyện gì đang xảy ra khi giữa hai người có vẻ căng thẳng trên mức bình thường. Thu Nguyên nhíu mày.
- Cậu nói gì vậy Long, lúc này không phải lúc đùa giởn đâu, mau nói gì với Thảo Nguyên đi, đừng để bạn ấy hiểu lầm giữa chúng ta. - Thu Nguyên hiểu giờ phút này nó đang nghĩ gì, cũng ái ngại với lời nói của mình trước đây, thật sự nhỏ chỉ muốn cảnh báo rằng con người Long đa tình, ong bướm trước giờ chưa yêu ai thật lòng, sẽ không nghĩ mọi chuyện bị nó đem to hóa lên như thế, nhỏ biết nó sẽ nghĩ nhỏ dối trá, muốn dùng cách này để li gián nhưng thật sự lần đó nhỏ không thể nào mở miệng nói hết lòng mình. Nhỏ thật sự hối hận. - Mình đi ra ngoài trước, các cậu cứ nói chuyện với nhau đi.
Long kéo tay Thu Nguyên lại, đưa đôi mắt khoái trá nhìn nó.
- Có gì để nói. Chẳng qua chỉ là người yêu cũ. – Vẫn với ánh mắt đó Long không ngần ngại nói cho nó biết vị trí của nó ở đâu trong mắt cậu ta. Rõ ràng trái tim câu ta không cho phép nói ra điều đó nhưng vẫn nói, Long cũng chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như bây giờ, chính người con gái nhỏ bé trước mặt cậu ấy đã gây ra sao? Cô ta có ma lực gì chứ chẳng qua chỉ là một đứa con gái bình thường ngốc nghếch, còn để người con trai khác đưa đón ở trường, đây là lần đầu tiên cậu ấy bị sỉ nhục như thế, từ trước đến giờ chỉ có cậu ta là người lừa dối người khác mà thôi, không ai dám làm vậy với cậu ta mà giờ... bị người con gái mình thật lòng yêu thương đối xử như vậy.
Thì ra Long hiểu lầm nó trước, cậu ta không biết nó cũng đang muốn nói rõ chuyện đó cho cậu ta hiểu. Hai người họ vẫn chưa giải thích gì với nhau thì thành ra thế này rồi.(Long hiểu lầm Thảo Nguyên cái lúc mà nó được Tùng Nhân đưa đến trường, vì bị dọa phát hoảng trên xe nên mới phải ôm Tùng Nhân, ai đọc từ những chương đầu thì rõ rồi nhé.)
- Hừ... người yêu cũ, từ giờ phút này tôi không nghĩ mình xứng với vị trí này nữa đâu, tôi không muốn bước ra đường người ta đều gọi một đứa ngu ngốc như tôi là người yêu cũ của cậu đâu một kẻ giả dối. Hơn nữa tôi cũng không muốn liên quan đến cậu, nên hãy dẹp luôn những từ người yêu cũ mới đi nhé, xem như chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì.
Long bị hóa đá trước lời đối đáp của nó, Thảo Nguyên kiệm lời, ăn nói ngang bướng thường ngày đây sao?
Thu Nguyên thì bị nó hù cho một trận, không biết nó có bị sốc quá nên mới trở nên như vậy không nữa?
- Thảo Nguyên, cậu sao vậy? - Thu Nguyên nắm chặt lấy tay nó.
Nó liếc nhìn Thu Nguyên, cặp mắt long lanh đã đen lại và lạnh như băng lúc nào không biết.
- Mình chẳng sao cả, mình đang rất ổn, rất vui, rất mừng cho hai người đã không còn trở ngại nữa, hãy cố mà nắm bắt.
Nói rồi, nó hất tay của Thu Nguyên ra bỏ đi ra ngoài, Thu Nguyên định kêu nó lại nhưng chỉ mới mở miệng thì nó đã chạy mất dạng, Long thì nhìn theo nó, sau đó cậu ấy tắt hẳn nụ cười đắc ý, quay vào chỗ ngồi của mình. Thu Nguyên không tài nào nhịn được trước thái độ của cậu ấy, rõ ràng không muốn mà vẫn làm y như thật.
- Sao cậu không đuổi theo.
- Hừ… Chẳng liên quan đến tôi. - Vừa rồi còn nói chuyện nhẹ nhàng với nhỏ vậy mà nó vừa bỏ đi đã ăn nói cộc lốc.
Nó trốn vào nhà vệ sinh khóc nức nở, giấy vệ sinh nhét đầy cả mũi, thật tốt vì không ai bước vào nhà vệ sinh lúc này nếu không chắc nó nhục đến chết quá. Mới nãy còn ăn nói cứng rắn giờ lại thấy lòng như bị hàng ngàn mũi tên đâm xuyên, đau đến không thể tưởng, nó cũng không biết vì sao nó lại ăn nói như vậy, suy nghĩ cho cùng nó mới là người có lỗi, mới là người chen vào tình cảm của người khác. Nhớ lại lúc Long nắm lấy tay Thu Nguyên và thờ ơ với nó thì nó đã rõ tình cảm của cậu ấy rồi. Nó trốn đến suốt buổi học cũng không ló đầu ra ngoài, nghĩ lại đây là lần thứ hai nó trốn học, mà lần đầu là cùng với Long, nghĩ đến đây lại thấy đau lòng.
Đến khi tiếng trống kết thúc nổi lên nó mới từ nhà vệ sinh bước ra đi lên lớp, mọi người đã về hết rồi, nó nghĩ hai người họ sẽ ở lại đợi nó chứ.
- Hừ... mình đang nghĩ gì vậy chứ, vớ vẩn.
Trưa nay Tùng Nhân không đến đón nó nên đành phải đi xe buýt về nhà.
Nhìn vẻ mặt thất thần của nó cả nhà ai cũng không khỏi lo lắng, từ lúc đi học về mặt nó cứ ủ rũ, không muốn cười cũng không muốn nói, ngay cả chị Thu Vân hỏi nó cũng không thèm trả lời. Ngồi cùng nhau trên bàn ăn mà không ai đếm xỉa tới ai hết, thấy nó không vui thì mọi người cũng không thể cười nổi.
Tùng Nhân thấy nó cứ cắm đầu ăn cơm trắng nên gấp thức ăn bỏ vào chén cho nó.
- Ăn thức ăn vào để có đủ chất dinh dưỡng.
Nó đứng bật dậy nhìn Tùng Nhân.
- Cám ơn anh nhưng tôi no rồi. Thôi mọi người cứ ăn đi tôi lên phòng trước đây.
Nó bỏ đi, ngay lập tức chị Thu Vân và Toàn Phong đều nhìn chằm chằm vào Tùng Nhân.
- Lại… lại gì nữa đây? Em chỉ gấp thức ăn cho cô ta thôi mà không lẽ cũng sai hả? – Tùng Nhân lúng túng hỏi.
- Có ai nói em làm sai đâu, ý chị là em không thấy thái độ của Thảo Nguyên hơi khác lạ hay sao?
- Em đâu có bị mù đâu mà không thấy. – Tùng Nhân bực bội trả lời.
Hắn thở dài một cái rồi chen vào: - Hây… Hai người có ngồi đây đoán mò cũng không được gì đâu, thôi ăn tiếp đi.
Dù biết vậy nhưng ai mà còn tâm trí để ăn tiếp bữa cơm này nữa, cũng tốt vì giờ đây nó không còn là người thừa nữa, nếu nó vui thì mọi người cũng vui còn khi nó buồn thì không ai cười nổi.
“một thời yêu nhau”, “gia cảnh ngang ngửa”, “trai tài gái sắc” những câu nói này cứ gắn liền trong tâm trí nó. Nói như vậy lần trước Thu Nguyên khuyên nó từ bỏ Long chẳng phải vì nhỏ muốn quay lại với Long hay sao? Nó đúng là ngu ngốc mà, cứ tưởng sẽ có một người bạn thân không ngờ người ta chỉ lợi dụng nó, đời đúng là bất công mà. Nhưng nếu suy nghĩ kĩ lại thì nó mới là đứa thứ ba chen vô tình cảm của người khác, họ đã từng yêu nhau, có thể vì lí do gì đó nên mới chia tay và trong lúc buồn phiền Long đã tìm đến nó, giờ cậu ấy hối hận nên muốn quay lại với nhỏ Nguyên, hèn gì dạo này cậu ấy làm lơ với nó, cũng phải thôi nhỏ Nguyên xinh đẹp như vậy? giàu như vậy? Còn nó chỉ là một ôsin lấy tư cách gì để so bì với nhỏ mà bày đặt trèo cao. Chắc nó nên từ bỏ và tác hợp cho Thu Nguyên, dù rất đau lòng nhưng tình yêu không bao giờ có sự ép buộc mà phải xuất phát từ hai phía, Long và Nguyên yêu nhau thì nó có lí do gì để cản trở.
Tâm trạng nó đã khá hơn hôm qua, nó đang tập trung cho buổi thi thử nên đã thức rất sớm để chuẩn bị, Tùng Nhân vẫn như thường ngày vẫn đợi nó phía dưới chung cư, nó cũng không còn ngại nữa hễ gặp Tùng Nhân là không cần đợi cậu ta nhắc thì nó đã leo tọt lên xe. Những ngày gần đây Long vẫn dõi mắt theo nó đều đặn nhưng nó không hề biết, nó chỉ lo nghĩ đến chuyên Thu Nguyên và Long, suy cho cùng nhỏ cũng chỉ lo nghĩ cho nó, hừ... nhỏ muốn cảnh báo trước cho nó dù có tranh giành cũng vô ích chứ gì? Cũng phải, có trách cũng vô dụng, tha thứ mới là một điều nó nên làm.
- Đến nơi rồi xuống đi ngồi đó mơ mộng hoài. – Tùng Nhân đưa mắt lườm nó.
- Từ từ làm gì dữ vậy. – Nó chu mỏ nhái Tùng Nhân rồi chạy vào trường.
Cậu ta thấy nó như vậy thì không khỏi bật cười, nhưng nếu một người vui thì sẽ có một người buồn và người đó sẽ không ai khác ngoài Long – Người luôn dõi mắt theo nó, trên cả nỗi buồn đó là sự tức giận, lúc này Long cảm thấy mình bị bỏ rơi, người bỏ rơi cậu ấy là nó và cậu ấy sẽ đem oán hận này trút hết cho cái người đã làm rạn nứt tình cảm của cậu ấy với nó. Không ai biết đằng sau gương mặt điển trai đó lại là một con quỷ dữ. Một con quỷ hung ác.
Thu Nguyên đang bâng khuâng về chuyện vừa xảy ra thì đã gặp nó hớn hở chạy vào, nhìn mặt nó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy đó lại còn vui mừng chào nhỏ nữa chứ.
- Thảo Nguyên hôm nay cậu bị sao vậy? – Nhỏ nhíu mày.
- Có gì đâu tại thấy vui. Hì hì… - Nhỏ cười hớn hở.
Thu Nguyên đang nghĩ không lẽ nó bị mất trí hay thần kinh có vấn đề gì đó nên mới dễ dàng quên đi mọi thứ vừa mới diễn ra, nhỏ đang rất lo lắng cho nó.
- Thảo Nguyên à chuyện hôm qua…
Nó vừa nghe nhắc đến hôm qua thì ngay lập tức thay đổi thái độ, nhưng rồi nhỏ lại vui vẻ hơn hẳn.
- Chuyện gì chứ? Mình không hề nhớ gì hết.
- Có thật là bà không giận hay chỉ là gượng cười, mà đằng sau nụ cười đó là một nỗi buồn. – Thu Nguyên nhẹ nhàng đánh vào tâm lí nó.
- Hì… đang nói gì vậy chứ? Thật là… - Nó cố kìm nén cảm xúc. – Sắp thi đến nơi rồi không lo học, lần này mà thi trượt là chết đấy. – Nó cười một cách ngượng ngùng.
-… - Thu Nguyên chỉ im lặng nhìn nó.
Sao trên đời này lại có người như nó chứ? Lòng vị tha của nó, sự nhịn nhục của nó lớn đến vậy sao? Nó đúng là một người ngây thơ, ngây thơ đến ngốc ngếch.
Ra về nó vội vã đi trước để nhường cơ hội cho Thu Nguyên với Long, nó cũng không muốn mọi chuyện thành ra thế này đâu nhưng không còn cách nào khác tốt hơn nữa. Nó cứ nghĩ mình bị Long bỏ rơi và cậu ấy cũng có suy nghĩ như vậy, nó đâu biết rằng chính nó làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp.
- Thảo Nguyên! Thảo Nguyên đợi mình với. – Thì ra từ nãy đến giờ nhỏ vẫn đang hì hộc chạy theo nó.
- Sao lại chạy theo mình mà không cùng đi về với Long đi?
- Thật ra mọi chuyện không phải như bạn nghĩ đâu? Mình với Long chỉ là…
- Không cần giải thích đâu mình đã quên cả rồi, cũng mong cậu đừng nhắc lại nữa, thôi mình về trước… - Nó cắt ngang lời của Thu Nguyên, vỗ vai nhỏ một cái nó bỏ đi trước.
Nhỏ vẫn lắc đầu phủ nhận:
- Mình với Long chỉ là bạn thôi. Mình xin lỗi vì đã gây ra hiểu lầm này. – Nhỏ cố giải thích cho nó hiểu.
- Mình biết trước đây hai người từng yêu nhau… cũng vì mình mà hai người mới không quay lại được nên người nói câu xin lỗi phải là mình mới đúng. Giờ mình quyết định từ bỏ chuyện tình Không kết quả này và nhường cơ hội lại cho Thu Nguyên đó, nhớ nắm bắt nha.
- Không phải đâu mọi chuyện là…
- Thảo Nguyên!
Chưa đợi Thu Nguyên nói hết thì Tùng Nhân đã xuất hiện trước cổng và gọi lớn tên nó làm nó cũng giật cả mình, nó quay lại mỉm cười với nhỏ một cái rồi chạy nhanh đến chỗ cậu ta và phóng ngay lên xe, Thu Nguyên đứng lặng người giữa sân trường. Không hiểu sao nó cảm thấy vui khi nhìn thấy Tùng Nhân, có lẽ là cậu ta giúp nó giải vây. Nó cũng chẳng muốn đứng đó đôi co nữa, nếu nói quên thì thật sự không thể một sớm một chiều mà quên được, nhưng nói nhớ thì thật sự không muốn nhớ.
- Không phải như vậy đâu, thật sự không phải. – Thu Nguyên với vẻ mặt buồn rầu, miệng nói lí nhí.
Không chỉ Thu Nguyên mà vẫn còn một người nữa chết lặng trên dãy hành lang.