Tùng Nhân ơi là Tùng Nhân mày đang làm gì vậy chứ? Sao hôm nay mày lại nói chuyện như tra khảo người khác vậy chứ? Cô ta quen ai hay làm gì thì có liên quan đến mày sao? Tức chết được đương không lại nói ra những lời sằng bậy đó.
Cậu ta ngồi trước tivi liên tục vò đầu, bứt tóc. Nó đang rửa chén bên dưới nghe tiếng tivi mở lớn đến điếc cả tai, nó lén lút nhận định cậu Tùng Nhân này là người có bệnh thần kinh. Vốn dĩ chỉ muốn ăn một bữa cơm xem có thân thiết hơn không ai ngờ lại ra nông nổi này, nhưng dám chắc bây giờ người bực bội nhất không phải là nó mà là cậu ta, không biết lí do mình la mắng người khác là gì, cũng không biết sao phải làm như vậy dĩ nhiên là cậu ta rất khó chịu rồi.
Nó mở tủ lạnh lấy một ít trái cây đem lên cho cậu ta dụng ý là muốn xin lỗi, dù nó biết nó không sai trong trường hợp này nhưng nói sao đi nữa thì nó cũng phải bắt buộc làm điều này để được sống yên trong nhà.
- Chuyện lúc nãy tôi xin lỗi. – Nó đặt đĩa trái cây xuống bàn, cúi gập người xuống.
- Ơ… um. Um.
Cậu ta hắng giọng vài cái rồi lại tiếp tục xem tivi, là ý gì đây chứ? Nó đã nhượng bộ trước rồi còn muốn sao nữa chứ?
Nó hiểu lầm Tùng Nhân rồi! Cậu ta thấy xấu hổ vì chuyện lúc ăn cơm nên tránh mặt nó thôi, còn nó thì cứ tưởng cậu ta kiêu căng nên không thèm nhìn mặt nó. Nó thấy cậu ta chẳng đếm xỉa gì đến mình thì giận dữ xoay người bỏ đi, cuối cùng cậu ta cũng không chịu nổi khi thấy người làm lên mặt nên đành kêu lại.
- Quay lại đây cho tôi.
- Gì nữa đây? Tôi đã xin lỗi anh rồi còn muốn gì nữa? – Nó bực bội lên tiếng.
- Hãy xem lại thái độ của mình đi, đó là điều mà người làm như cô nên thể hiện hả? Nếu người khác không biết còn tưởng cô mới là chủ của tôi nữa đó.
- Xin lỗi. – Nó hạ giọng xuống nhưng vẫn nói một câu cộc lốc.
Tùng Nhân không muốn chấp nhất nó nữa, thường ngày nó đã là một đứa cứng đầu rồi, nếu không dùng mấy chiêu uy hiếp này thì có đấu khẩu với nó đến mai vẫn không lại đâu, vậy nên phải nhường nó đi thì hơn.
- Đi lấy giùm tôi lon côca đi.
- Tôi không biết.
- Vậy thì lấy thứ gì cũng được.
Nó chạy ù xuống bếp lấy cả một chai rượu vang để trước mặt Tùng Nhân, mặt thì vẫn hầm hầm.
- Uống đi.
- Tôi có kêu cô lấy thứ này đâu, lấy thứ gì có thể giải khát kìa.
- Cái này không phải nước hay sao chứ? – Nó lí giải với Tùng Nhân, nó cho rằng đó là thứ thức uống có thể giải khát.
- Uống được thì cô uống đi. – Tùng Nhân lơ đãng sang chỗ khác.
- Là anh kêu tôi uống đó nghe. – Nó nghiêng đầu ngó ngó qua phía Tùng Nhân nhưng cậu ta vẫn im lặng.
Nó mừng húm chạy đi lấy ly, nó muốn uống thứ này lâu rồi nhưng không dám nói, bữa nay có cơ hội thử dĩ nhiên là phải thử rồi. Nó chạy xuống chớp lấy cái ly thủy tinh rồi lại bay vèo lên. Nó mở nắp chai rượu rót vào ly, cái thứ nước đỏ lòm này không biết gì nữa? Mùi thơm thì cứ lãng vãng rồi hất vào mũi, hương vị ngọt ngào đến kì lạ. Đây là lần đầu nó thấy cái thức uống lạ mắt, lạ miệng này. Nó không ngần ngại đổ cả ly rượu vào miệng.
- Chà! Ngon quá.
Vậy là nó quyết định uống tiếp ly thứ hai, lần này nó không vội uống, nó nâng ly rượu lắc vài vòng rồi mới ực một cái. Càng uống lại càng thấy ngon, lần thứ ba nó cũng nâng ly rượu lên và tiếp tục lắc mấy vòng trước khi uống, xong nó lại đưa qua đưa lại trước cánh mũi và cũng cho luôn vào miệng. Đây là thứ gì mà ngon quá, có hơi xoay tròn một chút nhưng mà… uống một lần… lại muốn… uống lần thứ hai. Khà khà… Cứ thế nó đã say lúc nào không biết, nó đứng lên, tay thì cầm ly rượu, mắt thì mơ màng, miệng cứ lảm nhảm, nói xong lại cười.
- Tôi… là ai? ha ha ha… tôi là Trang Thảo Nguyên… cuối cùng tôi cũng tìm được tình yêu… tình yêu đích thực… ức, ức… hà hà…
Tùng Nhân hoảng hồn khi thấy nó chao qua đảo lại trước mặt, tay múa lung tung, miệng thì lảm nhảm, uống mới có mấy ly mà say rồi, đúng là kém cỏi sinh nông nổi, tửu lượng đã kém mà còn ngốc nữa, nghĩ sao mà uống rượu trong khi có con trai bên cạnh. Tùng Nhân vẫy tay với nó,
- Nè cô say rồi hả? – Nãy giờ Tùng Nhân không thèm để tâm đến nó. – Cô… cô say khi nào vậy chứ?
- Tôi say? Tôi chưa có say… - Nó nhìn tùng Nhân bằng đôi mắt hết sức là lừa tình, lưỡi thì cứ đưa qua đưa lại trước vành môi. Nó tiến đến chỗ Tùng Nhân, từng bước từng bước, người thì cứ nghiêng qua ngã lại. – Ai nói tôi say hả? Là anh đúng không? – Nó đưa tay chỉ vào mặt Tùng Nhân.
- Cô đứng yên đi, đừng… đừng qua đây. – Cậu ta run đến nổi ngồi phịch xuống ghế.
Lúc say nhìn nó giống như một thiên thần, có sức thu hút lạ thường, Tùng Nhân không muốn nhìn nó, cậu ta không muốn bị nó hớp hồn đâu, nhưng mà nó cứ tiến đến thì biết làm sao? Không, không được phải nghĩ cách, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Nó chẳng những đến gần mà còn bò lên người cậu ta, lấy hai tay câu chặt lấy cổ cậu ta nữa chứ.
- Hì hì hì… Em… ức… ức… rất vui, vui lắm luôn… bãi biển này rất đẹp, anh nhìn đi. – Nó lấy tay chỉ ra cửa sổ. – Đó là gì? Mặt trời đúng không?
- Ơ… cô say thật rồi đó không phải mặt trời mà là đèn đường hất lên thôi.
- Không, không đó là mặt trời… anh nói đi đó là mặt trời đi. – Nó lay lay cổ Tùng Nhân. – Nói đi… ức…
- Ờ mặt trời, là mặt trời đó. – Tùng Nhân nhíu mày. – Lắc thêm chút cữa chắc rụng đầu luôn quá.
- Ha ha ha… mặt trời ơi! – Nó với tay theo ánh đèn đường rồi bất ngờ bật ngửa, may mà Tùng Nhân nhanh tay kéo nó vào lòng không thì tiêu rồi.
Phù…! Con nhỏ này không ngờ thường ngày tỉnh bao nhiêu thì lúc say lại khùng bấy nhiêu. Cậu ta đỡ lấy đầu nó đặt xuống cánh tay, không phải làm vậy để nhìn mặt nó đâu mà tại lúc nãy giật mạnh quá nên giờ lồng ngực cậu ta đau ê ẩm. Bây giờ phải nhanh chống giải quyết vụ này nếu không chị Thu Vân về là lớn chuyện, nghĩ rồi cậu ta bế xốc nó lên và tống lên phòng, cậu ta đặt nó xuống giường ngồi thở hổn hển.
- Nhìn nó nhỏ con vậy ai có ngờ đâu nặng như voi vậy đó. Hơi… mệt gần chết, biết vậy không cho nó uống rồi.
- Um… um… Cho anh nè lại đây! – Nó chép chép miệng nói nhảm, tay thì huơ búa xua.
Tùng Nhân nhìn bộ dạng ngơ ngáo của nó lúc này mà không thể nào nhịn cười được, say thì thôi đi lại còn mơ với mộng, đúng là ảo tưởng sức mạnh. Há há… Cậu ta tò mò nên di chuyển lại gần nó, nó đã quay đi hướng khác nhưng tay thì vẫn múa mai liên hồi.
- Ê ôsin ơi! Ôsin à! – Cậu ta nắm lấy tay nó, giật người nó xoay lại hướng đối diện. Đột nhiên như có luồng điện chạy dọc cơ thể khi cậu ta bắt gặp gương mặt trẻ con của nó lúc ngủ, đáng yêu quá đi mất.
Thình thịch! Thình thịch!
Tùng Nhân rùng mình, cậu ta hồi hộp đến nổi có thể cảm nhận được cả nhịp tim của mình đang đập rất nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy đó, cậu ta đưa tay siết chặt chiếc áo, cố tránh gương mặt nó nhưng không được, gương mặt lúc ngủ của nó có một lực hấp dẫn rất mạnh, mạnh đến mức đôi mắt của Tùng Nhân cứ bị hút vào đó. Bây giờ cậu ta mới có thể lén lút đánh giá, nhìn kĩ thì nó rất xinh, chỉ mỗi tội hơi lúa thôi, đôi lúc nó cũng lanh lợi nhưng suy cho cùng thì ngốc nhiều hơn. Nói vậy thì điểm đặc biệt của nó là gì chứ?
- Long ơi! – Nó đột nhiên nhắc đến Long. – Long là người tôi yêu nhất!
Tùng Nhân vừa nghe nó nhắc đến Long đã nổi trận lôi đình. – Long, Long lại là thằng đó. Thằng đó là thằng nào không biết?
Cậu ta đứng bật dậy, nó cũng bất ngờ choàng tay qua cổ của Tùng Nhân rồi thản nhiên ghì đầu cậu ta xuống và “mi” một cái. Chúa ơi! Nó… nó dám ư? Tùng Nhân đứng hình, mắt mở thao láo nhìn chằm chằm vào nó, khi đã thỏa mãn thì lập tức nó xô cậu ta ra không chút thương tiếc.
- Tặng đó giờ thì về đi… Long. Hì hì… - Nó cười trong vô thức rồi lăn ra ngủ tiếp.
- … - Cậu ta chỉ yên lặng thả hồn vào không trung.
Híc… Tội nghiệp cho Tùng Nhân chỉ là người thay thế, còn bị người mình không ưa lợi dụng nữa chứ. Tùng Nhân đưa ngón tay sờ nhẹ lên môi rồi vuốt dần xuống ngực, hình như tim cậu ta đập rộn ràng hơn lúc nãy. Cậu ta giật nảy người như tìm lại được ý thức cậu ta hét to:
- Má ơi! NỤ HÔN ĐẦU ĐỜI CỦA CON. – la xong cậu ta bay thẳng ra khỏi phòng.
Thiệt tội quá!
Tùng Nhân chạy nhanh về phòng, đi thẳng vào nhà tắm, cậu ta liên tục hất nước vào mặt, cố trấn tĩnh bản thân nhưng nụ hôn lúc nãy… Nó thật tệ mà, tự nhiên lại cư xử như vậy. Cậu ta đang rất là bối rối, đi đi lại lại trong nhà tắm mong quên đi hình ảnh ngu ngốc của nó nhưng không được