Phù… nó thở một hơi nặng nề, giữ bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh, tim nó đang đập loạn nhịp khi nhìn thấy ánh mắt của Long nhưng cũng phải cố kìm nén, cậu ấy đang di chuyển mỗi lúc một gần nó hơn, nó đưa tay ghì chặt vào lòng ngực như để nói: “Tim ơi tao lạy mầy đừng đập nữa.”. (ý mà không đập thì chết rồi sao, mà chết rồi thì sẽ không gặp được Long, vậy thôi đập mạnh nữa đi tim, hí hí…).
- Hôm nay đi học sớm vậy? – Long nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó.
- Ơ… Ừ… - Mặt nó đỏ lên như gấc. Khỏi nói cũng biết mấy đứa con gái tức sắp điên lên.
- Bị bệnh hay sao mà mặt đỏ vậy, đưa coi… - Vừa nói Long vừa lấy tay sờ lên trán nó.
- Ơ… hì… có bệnh gì đâu, tại… tại trời dạo này nóng quá nên vậy thôi. – Nói xong nó rụt đầu lại.
- Thấy dạo này trời mát mẽ lắm mà đâu có nóng lắm đâu.
- Ờ. – Nó gật đầu lia lịa mặc cho Long nói gì thì nói.
Long cũng thấy hôm nay nó lạ hơn thường ngày, không biết có bị gì không nữa? Cậu ấy hết hỏi cái này lại đến cái kia làm nó sợ gần chết, tự nhiên nó trở nên rụt rè làm cậu ấy cũng lấy làm lạ, cậu ấy không biết nó làm sao? Nên thôi và bắt qua chuyện khác.
- Nếu không có gì thì thôi vậy. Mà sao hôm qua không đi diễu hành?
- À… Hôm qua tôi… tôi bị bệnh, hà hà… - Trời ơi không ngờ nó có thể tự trù mình luôn.
- Ừ hèn gì hôm nay gặp tôi mặt đơ đơ còn đỏ nữa chứ.
Không ngờ lí do hôm qua lại giúp được hôm nay, vậy là khỏi sợ bị nghi ngờ.
- Hì hì… - Nó gượng cười cho qua chuyện.
Thật ra có phải vậy đâu tại nó xấu hổ nên mặt đỏ lên chứ có bệnh hoạn gì.
Vừa đúng lúc Thu Nguyên vào nên cậu ấy mới về chỗ, nhờ vậy mà nó thoát nạn. Tan học nó đi xuống sân trường, mọi người về cả rồi, thì ra lớp nó là về trễ nhất, học gì mà học lố giờ người ta luôn, nó đang nhìn dáo dác tìm Thu Nguyên, nhỏ kì quá mượn quyển tập của nó rồi bây giờ mất dạng, nó uể oải ngồi xuống gốc cây đợi nhỏ Nguyên.
Khoảng 15 phút sau thì có dáng ai hớt hải chạy về phía nó, hình như là nhỏ thì phải?
Đúng rồi nhỏ chứ ai nữa.
- Hơ… hơ… - Nhỏ thở hơi gấp gáp. – Thảo Nguyên mình để quên quyển tập của bạn trên phòng học rồi.
- Gì? – Nó hoảng hốt la toáng lên.
Nhỏ bối rối nắm lấy tay nó, mặt thì nhăn nhó.
- Xin lỗi bạn mình định quay trở lên lấy nhưng người nhà mình đến đón rồi nên mình mới chạy nhanh vào thông báo cho bạn nè.
Chậc… cũng lỡ rồi biết làm sao bây giờ, thôi thì cứ cho nhỏ về trước.
- Ôi! Vậy bạn về trước đi. – Nó có vẻ hơi khó chịu nhưng nghĩ lại nhỏ cũng tốt bụng chạy vào thông báo chứ nếu không nó đợi tới năm sau luôn quá.
- Vậy mình về nha, thành thật xin lỗi bạn đừng giận mình nghe.
- Không có gì đâu.
Thu Nguyên mỉm cười với nó rồi bỏ đi, đến lúc bóng của nhỏ khuất xa, nó mới vội nhìn lên tầng ba của trường, dù là ban ngày nhưng cái không gian vắng vẻ này làm nó rợn cả gai óc, nên đi hay không đi. Hồi nhỏ nó nghe bà nó kể trường học là đất nghĩa địa và có thể có ma nữa, híc… Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi đánh liều đi một phen, nó phóng sải rộng lên bật thang, đi một cách hồi hộp, gần đến lớp nó mới thấy run, nó nhìn xung quanh không còn ai hết, bác bảo vệ chưa khóa cửa lớp điều này thật may mắn, nó hít một hơi thật sâu rồi đi từ từ vào lớp di chuyển nhẹ nhàng xuống bàn cuối cùng. Nó khom người nhìn vào hộc bàn, chúa ơi! Mừng quá tập nó đây rồi, bỗng…
Ầm!
Tiếng cánh cửa va đập mạnh, nó giật mình nhìn ra, cánh cửa vỗ nhẹ nhàng và kêu ken két, tiếng kêu như những rặng tre bị gió đưa đẩy. Nó bắt đầu cảm thấy hồi hộp, ngồi từ từ xuống ghế, lấy tay vuốt ngực, nó có thể cảm nhận được cả nhịp tim đang đập hoản loạn trong lòng ngực mình. Bây giờ nó đang cố trấn an tinh thần, mắt nó cứ nhìn ra cửa, chân thì chẳng dám bước.
“Không chừng chỉ là gió thôi.” Nó vừa nghĩ vừa đứng lên đi ra cửa. Đi được năm sáu bước lại nghe thấy tiếng.
Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân. Là của ai? Nó đang đứng yên nên chắc chắn không phải tiếng vọng lại của bước chân nó, là của ai chứ? Mỗi lúc một gần, hình như là đang đi về hướng lớp của nó, nó rụt cổ tò mò nhìn ra bên ngoài, có một bóng trắng lướt nhanh qua cửa sổ, gì vậy chứ? Nó nheo nheo mắt nhìn lại nhưng không thấy ai cả, thấy lạ nó tiến lại gần cửa sổ để nhìn cho kĩ hơn, đưa đầu ra cửa sổ nó nhìn qua nhìn lại.
- Ê! Nhìn gì vậy?
- Á. – Nó ngồi thụt đầu xuống ghế.
- Tôi Long nè có gì mà sợ.
Không phải ma, là Long. Nó ngước đầu nhìn lên, ánh nắng xuyên qua mắt, cái dáng cao ráo của cậu ấy chắn ngay trước cửa, nó nhìn một lượt từ đầu đến chân của Long, tay cậu ấy cầm đóa hoa hồng. Cảnh tượng này quen quá, nó cố lục lọi trí nhớ, hình như nó từng thấy cảnh này ở đâu thì phải?
A! Phải rồi là… là trong giấc mơ cách đó vài ngày nó đã thấy, vậy tình tiết tiếp theo sẽ là cánh hoa rơi xuống, sau đó cậu ấy cầu hôn nó, ủa không phải là tỏ tình với nó, rồi… rồi cậu ấy sẽ hôn nó, có thật sẽ như vậy không hả trời? Nó đứng đơ người tiếp tục theo dõi. Quả như nó đoán, lần này không phải cánh hoa rơi mà cả một nhánh luôn, y như tình tiết trong mơ chỉ thay đổi đi một ít, cậu ấy bắt đầu tiến đến gần nó. Long đưa đóa hoa trước mặt nó.
- Tôi thích cậu.
- Hở? – Nó ngây người như không tin vào tai mình, Long đang tỏ tình nó, trên đời có chuyện dễ dàng vậy sao chỉ cần mơ là được, không đâu nó nghĩ lần này nó lại mơ giữa ban ngày rồi. – Tôi không muốn mơ thấy điều này nữa đâu. – Nó lắc đầu hét toáng lên.
- Không phải mơ mà là sự thật. – Long nắm lấy hai tay nó rồi nhìn thẳng vào mắt nó. – Thảo Nguyên nghe tôi nói, tôi cũng không biết tại sao tôi lại thích cậu nhiều đến vậy nữa, tôi không biết đây có thể gọi là yêu ngay ánh nhìn đầu tiên hay không mà tôi chỉ biết cậu là người đầu tiên khiến tôi bối rối và suy tư nhiều nhất, tôi nói ra điều này vì tôi không muốn lừa gạt bản thân mình nữa, cậu không cần phải chấp nhận ngay bậy giờ đâu, tôi sẽ cho cậu thời gian.
Nói xong Long choàng tay ra phía sau cổ nó, dí đầu nó lại và hôn lên trán nó. – Hãy suy nghĩ đi nhé!
Long thả nó ra rồi bước đi nhưng cũng không quên quay lại mỉm cười với nó. Tim nó đập rộn ràng, mặt đỏ lên như vừa mới ăn ớt, nó đưa tay nắn nắn vành môi, không phải mơ, là sự thật, Long thật sự nói thích nó, cậu ấy thật sự rất nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày không còn nữa mà thay vào đó là nụ cười tỏa nắng khi đứng đối diện với nó, nghĩ đến đây nó lại mủm mỉm cười. À mà rõ ràng trong mơ là hôn môi chứ phải hôn trán đâu.
- Sao kì vậy ta?
Nó vừa dứt lời trong không trung lại vang lên tiếng nói:
- Có gì mà kì?
Là của ai vậy? Nó nhìn dáo dác.
- Nhìn gì vậy?
Nó giật cả người khi phát hiện Long vẫn còn đang đứng trước mặt nó, chẳng lẽ từ nảy đến giờ lại là mơ, hả? Không lẽ trong giấc mơ nó thấy nó đang mơ. Ơ… chuyện tồi tệ gì đang diễn ra vậy trời? Nó lấy tay vò đầu rồi lại nhìn Long bằng vẻ mặt ngượng ngùng.
Long nhìn thái độ khác người của nó cũng không khỏi bật cười, chẳng biết nó thể hiện như vậy là ý gì nữa, chỉ biết là hài hước thôi. Nó thấy Long cười mình nên càng thêm xấu hổ, những suy nghĩ tò mò lại thoáng qua trong đầu.
Người ta nói trong mơ và ngoài hiện thực bao giờ cũng trái ngược nhau nhưng nó không tin vào điều đó, lại càng không tin chuyện hôm trước đã mơ khi hôm nay lại tái diễn y chang như vậy, mặc dù có thay đổi một số chi tiết dù là rất nhỏ, nó quyết định rồi nó sẽ chủ động hỏi Long.
- Cậu cầm đóa hoa này lên đây là có ý gì vậy? – Nó vừa nói vừa uyển chuyển cái đầu.
Long ngơ ngác nhìn nó, cậu ấy đảo đảo tròng đen rồi lại nhìn nó.
- Bộ cầm đóa hoa không được hả? – Long tỏ ra khó hiểu.
Nó cũng lúng túng không kém, chắc cha Long này đang làm bộ trước mặt nó đây mà.
- À… ý tôi là cậu… cậu thấy tôi lên đây rồi lại cầm hoa lên, chứng tỏ từ sớm đến giờ cậu vẫn đi theo tôi, vậy đóa hoa này…
- Đừng hiểu lầm. Lúc nảy tôi thấy bạn chạy thụt mạng lên đây nghĩ là có chuyện gì nên đi theo xem thử, đúng lúc gặp một cô bạn, cô ta tặng hoa cho tôi, có lẽ là quá ngưỡng mộ tôi thôi. Hì hì… mà cũng chẳng hiểu sao lại tặng hoa cho một đứa men lì như tôi nữa.
“Chúa ơi! Sao xung quanh con chỉ toàn những tên chảnh hay khoác lác vậy nè. Vậy là lần này con hố nặng đúng không chúa?”
Thật tiếc! Chúa không thể nào trả lời giúp nó được. Xong rồi, kết thúc, giấc mơ tan tành. Nó đứng thừ ra, Long chỉ mỉm cười, vẫy tay với nó rồi cậu ta cũng đi, cảm giác như phải xa nhau mấy năm vậy đó.
Rầm!
- Hớ! – Nó giật mình nhìn cánh cửa đóng sầm lại. nãy giờ lo đau khổ quên mất trong phòng còn có mình nó, chắc là gió thổi mạnh thôi, nó lại cố tỏ ra an toàn bằng một câu cũ rích. Nhưng sau đó thì… – Á… - Nó vừa chạy vừa la thất thanh.
Long đứng ở lớp bên cạnh cười ngoặt ngoẽo.
- Đúng là cô nhóc nhát gan.