Osin Lạnh Lùng Của Thiếu Gia!

Chương 11: Thiếu gia ngạo mạn sợ sóc, dị ứng với chó!




Khôi Vĩ ngơ ngác nhìn nó rồi nói:

-Tại sao? Anh là người mời em ra đây mà.

Nó không vội nhìn anh nhưng chỉ lười biếng trả lời:

-Anh chỉ việc nghe lời tôi.

Khôi Vĩ không nói gì nhưng nhìn vào đều thấy anh có phần khó hiểu. Băng bó cho con cún xong, anh dịu dàng bế nó lên đưa cho Hạ Vy:

-Đem về nuôi đi, nó thuộc quyền sở hữu của em.

Nó bắt lấy con chó từ tay Khôi Vĩ, ánh mắt dò xét nhìn anh:

-Sao anh không đem về?

Khôi Vĩ đứng dậy, phủi những hạt bụi bám trên ống quần rồi thản nhiên đáp:

-Kí túc xá không cho nuôi.

Kí túc xá? Anh ta ở đó sao? Nó bắt đầu suy nghĩ, lần đầu gặp Khôi Vĩ thì anh ta có vẻ là một người nóng nảy như một quả cầu lửa rạo rực đốt cháy mọi thứ, còn bây giờ lại ấm áp như một tia nắng của buổi ban mai? Bỗng nhiên giọng nói của Khôi Vĩ vang lên, đưa nó về với thực tại:

-À cún con này cũng cần một cái tên nhỉ? Em định đặt tên gì cho nó vậy?

Hạ Vy giật mình khỏi cơn mơ hồ, vội vàng nhận thức lại mọi thứ rồi trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:

-Sun. Nó tên Sun.

Hôm nay trời rất đẹp, từng vệt nắng nhè nhẹ chiếu vào người tạo nên một cảm giác ấm áp đến khó tả. Mặt trời cũng trỗi mình ra khỏi những đám mây, nó bắt gặp cảnh tượng này nên lấy tên con chó là Sun. Khôi Vĩ cũng không thắc mắc gì nên hai người cùng bước đi trên vỉa hè để đến quán trà sữa gần đó.

*____*____*______*

Sau khi nó bước ra khỏi nhà thì Bảo Vũ và Thanh Ngân cũng tới biệt thự Lâm Gia. Cậu vào nhà gọi hắn ra tiện thể hỏi việc của nó luôn. Vừa vào đến cửa thì hắn cũng ra tới, cậu hỏi:

-Hồi nãy tao thấy Hạ Vy ở ngoài cổng, cô ấy đi đâu vậy?

Hắn hơi khó chịu với sự nhiều chuyện của Bảo Vũ nhưng cũng lạnh lùng trả lời:

-Có hẹn. Chúng ta đi được chưa?

-À ừ đi thôi.

Bảo Vũ ấp úng đáp rồi cùng hắn bước ra xe nơi Thanh Ngân đang đợi. Cô nhìn thấy hắn và cậu bước ra thì mỉm cười vẫy tay:

-Đi thôi mấy đứa.

Cả ba cùng lên chiếc BMW đi đến chỗ hẹn, đợi xe chạy một lúc thì cô quay xuống chỗ hắn, nở nụ cười quái dị:

-Cuộc hẹn bị hủy. Mình tới sở thú nha.

Mặt hắn xám xịt lại, tay chân cũng run lẫy bẫy, miệng thì ấp a ấp úng:

-Sao... sao chị không nói sớm. Thôi cho em đi xuống đi mà, làm ơn đó!

Cô và cậu cười nghiêng ngả rồi cậu vỗ vai hắn nói:

-Thôi mà lão đại, làm gì căng thế.

-Muốn xuống thì đâu dễ. Haha!

Cô cũng tiếp lời châm chọc, còn hắn thì định mở cửa xe nhảy xuống nhưng cũng may là Bảo Vũ kịp kéo hắn lại. Cả ba cùng tới sở thú với tâm trạng khác nhau, ở đâu đó trên xe, khuôn mặt của một người tái mét còn miệng thì luôn nói: Cho em xuống!

*___*___*___*

Tới quán trà sữa Mimi, nó và anh cùng bước vào trong. Quán này cũng khá to nên vào đây rất thoải mái. Nó kêu chị quản lý một phần trà sữa thì Khôi Vĩ thắc mắc:

-Sao em không uống?

-Không thích.

Nó lắc đầu trả lời rồi ngồi xuống chiếc ghế tại một góc khuất, anh cũng ngồi theo. Nó bình thản hỏi anh:

-Tôi hỏi anh một chuyện được không?

Anh vừa hút một ít nước trà sữa liền đáp:

-Được, em hỏi đi.

Nó: Về thân thế của anh.

Khôi Vĩ: À ba mẹ anh mất sớm nên anh tự lực cánh sinh.

Nó hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh, thì ra Khôi Vĩ cũng mất cha mẹ từ nhỏ, chả trách anh ta có lúc lại náo loạn nhưng có lúc lại ngoan hiền. Hai người không nói gì cho đến khi ra về, nó bước đi dọc bờ sông còn anh thì đi về kí túc xá.

*___*_____*___*___*

*Chap này hơi nhạt, xin lỗi mọi người. Sẽ có phần hai của chap, đợi nha!*